Thản nhiên vô thường là vậy
Một sớm nào thức dạy
Tự nhiên thấy mình đơn côi
Góc kỷ niệm nào còn đó xa xôi
Cất vào kí ức
Vẫn còn nghe tiếng lòng rạo rực
Và khát khao đem yêu dấu cho Người
Người là ai?
Người là cuộc đời
Người là những gì khiến ta còn thao thức
Người là những gì khiến ta bừng tỉnh giấc
Chợt buồn trong đêm
Người là những gì còn một chút lòng tin
Yêu thương lắng đọng
Người là những tràn đầy ước vọng
Không muốn ồn ào
Mà chỉ lặng im...
14/6/2010
Hồ Minh Quang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét