Thứ Hai, 31 tháng 3, 2014

Ngân


Âm vang da diết khôn lường
Ru trong thanh vắng hoa hương ngát tình
Đêm dài biển đợi bình minh
Nắng hồng sáng tỏa vô hình gọi nhau
Ngượng ngùng tóc lỡ đổi mầu
Sóng ơi cuốn nhé dãi dầu trần gian
Sáo ngân vẳng tiếng gió ngàn
Khu rừng thuở ấy hoa ban thẹn thùng
Niềm vui sao bỗng nửa chừng
Chỉ là ...thơ vẫn muôn trùng cách xa...


 21:48  ngày 30/3/2014
Bùi Thị Kim Thư  

Thứ Bảy, 22 tháng 3, 2014

Thương

 
Kỉ niệm ơi ta thương chàng
Bên giàn thiên lý bóng nàng nơi đâu
Tranh quê ai vẽ thêm mầu
Ngỡ ngàng ngắm thoáng rầu rầu bỗng vui
Hay càng lắm những ngậm ngùi
Giữ trong thơ chút TÌNH NGƯỜI, thế thôi
Mai xênh xang phố thị rồi
Biết đâu thiên lý đời đời tỏa hương...

23/3/2014
Hồ Minh Quang 

Thứ Sáu, 21 tháng 3, 2014

Níu


Tạo hóa xoay vần cứ nổi trôi
Ngày xưa xa quá rồi người ơi
Tuổi già đến, mặc, em còn ước
Con cháu lớn khôn ngọt tiếng cười.

Thương tiếc nhớ nhưng không ảo tưởng
Chẳng buồn, thôi trách cứ khôn nguôi
Ấm tình thơ lạnh đông trăng khuyết
Muốn níu xuân mãi giữa cuộc đời.


21/3/2014
Hồ Minh Quang

Nhìn



Anh ... duyên nên em ngẩn nhìn
Cần chi hò hẹn rung rinh mạn thuyền
Mắt mờ nhưng vẫn ảo huyền
Bạc phơ răng khuyết theo em lên đình    

Giao duyên quan họ chúng mình
Em tình em tứ lung linh sắc mầu
Miếng trầu thơm lại hương cau
Quên đau tủi phận nhìn nhau ngọc ngà...

Thơ em chỉ vui ấy mà
Cười lên một tiếng hà hà rồi quên.

13/1 Giáp Ngọ
Bùi Thị Kim Thư

Thứ Năm, 20 tháng 3, 2014

"Thi sỹ"


"Thi sỹ" rượt theo cuộc đời hối hả
Cười trên nhọc nhằn cay mắt yêu thương
"Thi sỹ" cùng đi vững bước trên đường
Dẫu thả hồn mộng mơ về nơi xưa cũ

"Thi sỹ" khuyên đừng buồn ủ rũ
Chắt lọc cho đời thêm những niềm vui
Thơ là thơ tự mình sướng, thế thôi
Hãy một lần yêu thầm ..."Thi sỹ"!...

20/3/2014
Hồ Minh Quang

Thứ Hai, 17 tháng 3, 2014

Vẫn trong mơ


Ôi ngọt ngào lời yêu từ trái tim
Vẫn vang mãi đến trần gian cõi tạm
Em yêu anh trong mối tình sâu nặng
Thật ảo kiếp này truyền kiếp mai sau


Anh gọi em nhờ gió nhẹ lao xao
Thổi vào lòng em những dịu dàng mơ ước
Đón xuân về ấm nồng đêm thao thức
Mưa vẫn bay mơ mộng chẳng u hoài
 
Nỗi nhớ em trải theo tháng năm dài
Dung dị thân thương nhẹ nhàng hơi thở
Giọt nước mắt lăn thay cho lòng ngỏ
Hãy về với anh trong dáng kiêu sa

Anh sẽ cùng em hát vạn lời ca
Khi xuân ngoài kia đang sắp về hối hả
Rồi lặng yên nghe tim mình rộn rã
Như từng đón thời khắc hiền mình thuộc về nhau


Đừng trách em thơ bay bổng trăng sao
Mộng du lãng du đi tìm hoài niệm
Anh còn nhớ không dáng trang đài ẩn hiện
Hút hồn anh đến dại khờ duy nhất là em


Hãy đến trong mơ vững mãi niềm tin
Bởi mỗi đứa vẫn là của nhau một nửa
Đông giá lạnh phải giật mình bốc lửa
Khi trái tim yêu còn cháy bỏng khối tình…


2/2014
Hồ Minh Quang

Chủ Nhật, 16 tháng 3, 2014

Bất ngờ



Một cú điện thoại ...
- Minh Quang này, 11 giờ trưa mai, tới nhà anh nhé. Có cuộc giao lưu giữa ban liên lạc ta và nơi kết nghĩa bữa trước anh nói đấy. Sẽ ăn trưa với nhau và em cứ mang sẵn một bài thơ đi có khi cần đấy...
+ Cảm ơn anh. Nhưng em không dám hứa, vì hôm nay là hội làng em. Em phải tham gia văn nghệ và hậu văn nghệ nữa (hì hì). Chương trình có sẵn từ lâu rồi, em không bỏ được ạ. Thành ra các anh chị cứ đi giao lưu cho vui vẻ nhé.
- Ồ, thế thì anh nói thế này. Anh sẽ chờ tới 11g30 để em cố thu xếp mà đến.
+ Vâng, nhưng em vẫn không hứa được đâu ạ, chỉ biết là em sẽ cố gắng...
Tự nhiên cứ thấy ngại ngại khi anh ấy nhiệt tình quá mà mình thì cứ chối đây đẩy. Thế là sau chương trình văn nghệ, mụ ta lẻn về không nói với ai cả, nghĩa là bỏ dự cỗ với mọi người, bỏ tham gia chia lộc đình chùa sau khi cùng cộng đồng dân cư thôn xóm làm lễ, bỏ hết...
         Mụ phi xe máy tới chỗ hẹn là đúng 11 giờ trưa. Anh chị em đã tới đông đủ và thấy mình ló mặt đến, ồ lên thật vui vẻ. Anh trưởng đoàn thì cười ha hả, biết mà, cái cô này không gọi điện lại là tôi biết cô ấy sẽ đến.
          Cả đoàn kéo nhau đi vừa khéo, ba xe máy, sáu người. Trời mưa xuân mà lạnh kinh hồn. Mụ đau hết cả vai. Mụ không quen chịu lạnh. Mụ đành choàng áo mưa kín mít và chở một chị.
- Minh Quang ơi, em chịu khó phi nhanh thêm một chút, kẻo lạc họ. Kia kìa, hai xe trước đấy, áo mưa xanh xanh, tim tím đấy...
+ Chị à, em không cố nhanh được đâu chị. Em phi xe một mình thì còn có thể, nhưng chở người cao tuổi (hi hi...) là em phải cẩn thận, phi nhanh lỡ có chuyện gì thì hai chị em mình biết làm sao đây? Địa chỉ, chị đã ghi rồi đó thôi, không sợ lạc đâu mà!
         Tới nơi, bên bạn dẫn đường để vào giao lưu tại một nhà hàng. Bọn tôi có 6 và một anh mới đến là 7, bạn có 4-vậy tất cả 11 người. Dù gặp nhau lần đầu, nhưng tất cả dễ dàng làm quen nhau, cởi mở, thân tình. Anh trưởng đoàn đề cập đến những nội dung cần thiết trao đổi, phía bạn hưởng ứng, ủng hộ. Rồi thỉnh thoảng có một giọng ca, giọng ngâm thơ, đọc thơ ... cất lên, rồi kể cho nhau những câu chuyện vui, chụp hình nâng cốc nâng ly đủ cả. Tham gia phía bên bạn đều là những người rất lịch thiệp, vui nhưng đúng mực, và thơ của họ thì ở đẳng cấp khác với mình...Cậu giám đốc nhà hàng cũng tới nâng ly chúc mừng năm mới và cảm ơn cả hội đã đến đây.
          Phía bên này (chúng tôi) anh trưởng đoàn giao cho một cô phó vào loại trẻ nhất, xinh nhất lo gọi các món ăn. Thoạt đầu, nàng gọi "búp cải luộc, đậu phu rán om cà chua". Anh trưởng đoàn bực mình gắt:"em gọi gì mà lạ thế?" Nàng gắng kiềm chế và nhũn nhặn "thì sao ạ? đơn giản nhưng ngon mà anh!". Tiếp đó, một món cá diêu hồng nướng được mang tới. Mọi người hể hả cuốn cuốn cuộn cuộn vào bánh đa và ít rau thơm dứa chuối thái nhỏ. Một anh trong đoàn bên này hỏi:" Này chị, đã tới quán này thì phải ăn cá Hồi chứ. Tôi đã gọi cá Hồi rồi, sao lại bỏ không gọi?" Nàng từ tốn phân bua với bạn bè:"cá Hồi đắt lắm, mà họ thường làm cá Hồi "giả"...Mấy chị em cùng hưởng ứng đồng tình...Anh trưởng đoàn mải tiếp phía bạn không nghe được những bình luận này.
          Nhưng rồi chả hiểu sao ngay sau đó, đĩa cá Hồi nhỏ chễm chệ nằm trên mặt bàn, hai mâm, mỗi mâm một đĩa nhỏ mỗi người được một miếng cũng ... nhỏ. Nếm náp xong, cả bọn bên này lắc đầu, "không ngon thật, nhạt nhẽo quá, màu chỉ hơi hồng hồng nhạt, không biết có phải cá Hồi không", nhưng nói vậy thôi chứ câu chuyện vẫn ra chiều vui vẻ lắm, nhất lại là sau đó được tiếp thêm món thịt gà rang muối, bát cơm thơm trắng muốt cùng bát canh diêu chua, đĩa dưa muối cũng chua nốt.
Ăn nhẹ uống nhẹ chụp hình nhẹ giao lưu nhẹ ... vui nhưng cũng đến lúc phải kết thúc. Một anh phó của bên bạn cáo lui trước ít phút vì có cuộc họp khác. Vậy là chung cuộc còn lại 10 người, ta bảy bạn ba. Minh Quang quen giao lưu với bạn bè trên mạng, là ăn uống hết bao nhiêu thì "căm pu chia" vui vẻ. Nhưng đây là "bạn ngoài đời", anh trưởng đoàn bảo anh ấy chiêu đãi và hể hả gọi cậu nhân viên tới tính tiền...
         Sau khi cậu ta cộng lại hóa đơn, nghe cậu hô con số cuối cùng, ba triệu bảy trăm ba mươi tư nghìn, anh trưởng đoàn giẫy nảy và quát to:"Các cậu làm ăn kiểu gì mà chém ghê thế? có chém cũng một vừa hai phải thôi chứ?" sau đó người chuyển sang gọi "chúng mày" luôn, và cứ thế cơn giận dữ bốc lên đùng đùng..."thử hỏi chúng tao ăn được cái gì nào? ba cái thứ lăng nhăng ấy...tao đã từng tới hầu như đủ loại nhà hàng ở cái đất Hà Nội này rồi nhé, tao không lạ gì. Chúng mày như thế này thì dĩ nhiên tao sẽ cạch mặt, không bao giờ thèm quay lại nơi đây...Nhưng mà mày gọi thằng giám đốc của mày đến đây để tao hỏi đã ..." Cứ thế cao trào không lắng xuống chút nào chỉ có bùng lên gay gắt hơn. Cậu giám đốc chạy ra, phân bua không được liền tất tả đến giải trình với đám phụ nữ mong sự thông cảm: "Các cô ơi, để cháu tính cho các cô nghe, cá Hồi là 900 ngàn, chai rượu vang 700 ngàn, đã là 1triệu6 rồi, còn lại 2triệu1 hai mâm thì mỗi mâm cũng chừng hơn triệu một tí thôi mà...". Các cô lí nhí an ủi giám đốc, thôi cháu ạ, cứ nhịn đi, chú ấy hơi say nên nóng...Thế là anh trưởng đoàn chạy tới quát:  "các cô nói cái gì, định thông cảm mặc cảm gì (!) với chúng nó à? Nàng phó liền nhanh nhẹn đáp: "không không, bọn em bảo là các món ăn đắt quá!!!" Riêng cô Minh Quang ngoài việc an ủi cháu, có góp ý nhẹ một câu, là các cháu sau đây cũng xem lại một chút đi. Kinh doanh là phải có lãi, nhưng đĩa dưa muối mà cháu tính tới 140 ngàn thì cũng hơi quá (Minh Quang chợt tưởng tượng ở nhà mình tự muối dưa cũng chua ngon như thế có 10 ngàn mà được cả một vại he he...). Góp ý thì góp ý thôi, chứ thực ra MQ rất cuống, chả là bị bất ngờ, và không biết làm sao để ngăn nổi sự tức giận của ông anh vừa mới ít phút trước còn đang vui vẻ tột cùng. Mọi khi MQ cũng có "tài" can ngăn sự nóng nẩy của người khác lắm mà hôm nay thì không. MQ chỉ lúng túng, bất lực, buồn và xấu hổ quá. MQ bỗng ước ao được đi "OFF LINE" với bạn bè trên mạng cơ, chứ không phải ở tình trạng thế này...
          Sau khi la lối và còn ném cả quyển thực đơn của nhà hàng xuống đất đánh toạch một cái, ông anh kết luận: "Hôm nay vì có khách khứa, vì chuyện văn, chuyện thơ chứ nếu không thì tao cho chúng mày biết mặt!" rồi ra về.
          Cả đoàn người im lặng thất thểu ra khỏi cửa hàng, ai cũng buồn thiu. MQ bắt tay chào mọi người với bộ mặt chẳng khác gì đang đưa đám, và họ cũng vậy. Chỉ riêng với Kim ()hư, cô bạn nhỏ tuổi hơn thuộc phía đội bạn, thì MQ mới nói nhỏ được một câu: "Tạm biệt. Em về nhé và mong em thông cảm!"... Trên đường về, chị bạn ngồi sau xe cũng thổ lộ tâm trạng y chang MQ. Chị ấy còn quyết liệt hơn: "Lần sau chị dứt khoát không bao giờ tham gia các cuộc đi giao lưu kiểu này nữa, MQ ạ". MQ thì chia xẻ với chị: "Thú thực, đây là lần đầu tiên trong đời em, em gặp phải cảnh ngộ thế này. Mà đời em thì chị biết đấy, dài quá rồi còn gì..."
         Về nhà, Minh Quang nghĩ lủng củng thật lắm thứ, phụt ra mấy câu thơ cóc chẳng ra môn ra khoai gì, khiến Song Thu "đòi giải thích" đấy. Và cũng bởi vậy, MQ mới có bài viết này. MQ càng ngày càng thấy thương ông anh hơn chứ không bực nữa.        
         Một ngày gần đây, MQ sẽ đến thăm anh ấy và hi vọng anh ấy bình tĩnh lại rồi để nghe MQ mạn phép phân giải và đưa ra vài lời khuyên:
- Thứ nhất, nhà hàng không có lỗi gì vì họ đưa ra thực đơn có giá cả đầy đủ để khách tự lựa chọn, tức là đồng ý với giá đó dù cho là đắt. Vậy nên đã lỡ gọi món gì đều phải trả tiền sòng phẳng. Việc phàn nàn đắt rẻ chỉ là góp ý nhẹ nhàng mà thôi, để may ra họ có sửa đổi sau này.
- Thứ hai, trong việc gọi, nàng phó đã không được toàn quyền, mà lại có xen thêm các lệnh gọi khác (?) nên không kiểm soát được hậu quả của nó.
- Thứ ba, đội bạn đưa chúng ta đến nhà hàng này, ta chiêu đãi họ, mà lại la hét đắt rẻ trước mặt họ thì quả là khiếm nhã. Kể cả anh chị em bên ta mọi người đều cảm thấy ngượng ngùng mệt mỏi. Đấy là sự thực mà anh vì nóng giận đã không kiềm chế được nên "mất khôn" và không nhận ra "tấn thảm kịch" này. Anh còn cần biết rằng, nhiều anh chị em, tất nhiên là cả MQ, có ý nghĩ không dám gặp lại đội bạn nữa, mặc dầu họ chẳng có lỗi gì.
- Thứ tư, rút kinh nghiệm, trước khi đi giao lưu đâu đó, nếu anh có hảo tâm chủ chi toàn bộ thì cũng định mức rõ, giới hạn trong khoảng chi phí nào và giao phó toàn quyền cho một người gọi để cân đối chi phí phù hợp. Nếu có sự đóng góp chung thì cũng bàn rõ để mọi người đều chuẩn bị. Nếu cả hai bên đóng  góp bình đẳng thì cũng thông báo trước trong ban tổ chức để kịp thời phổ biến cho các thành viên, tránh bị động. Anh đừng ngại bàn bạc rõ ràng kỹ lưỡng, chuyện là chuyện tập thể mà, không phải trong gia đình riêng nhà mình.    
- Thứ năm, MQ đã trải qua những tình cảm khác nhau trước sự cố xảy ra: kinh ngạc, bực mình, khó chịu, xấu hổ, ngượng ngùng,...nhưng cuối cùng là ... THƯƠNG anh. MQ rất chân thành thẳng thắn nói với anh, mong anh đừng giận. Hi vọng rằng mọi chuyện đều qua và chỉ là kỉ niệm, rằng ngày mai sẽ tốt đẹp dễ chịu hơn hôm nay.

Vâng, chuyện Bất ngờ là thế...

16/3/2014
Hồ Minh Quang      
         

Thứ Sáu, 14 tháng 3, 2014

Ngơ ngẩn


Em tưởng mưa khiến dạ xốn xang
Hóa ra nắng cũng làm em ngơ ngẩn
Lục bình trôi qua cửa sông thầm lặng
Hỏi biển buồn thơ anh có về không?…

Anh nhớ em anh về lại sông
Trao yêu thương dòng thơ cuộn chảy
Sóng biển xô dập dờn mê mải
Cánh hoa bèo còn lãng đãng chờ trông?...
15/3/2014
Hồ Minh Quang

Thứ Năm, 13 tháng 3, 2014



Bồi hồi mơ tưởng cõi thần tiên
Thả tứ thơ yêu hết muộn phiền
Hờ hững khúc nghê thường rõ lạ
Sững sờ thơm trái chín dịu êm


Bước đi bỗng thấy cảnh đoàn viên
Thềm ngọc trắng sương gió lộng hiên
Một phút mê cuồng say đã tỉnh
Ngượng ngùng thèn thẹn trộm nhìn lên


15/6/2012

Thứ Hai, 10 tháng 3, 2014

Xót

 
Sao người tức giận điên khùng
Để chân thiện mỹ ... hết đường...vô tư?
Tiến sĩ, nhà báo, Kim ()hư *
Thất kinh chết lặng đứng như trời trồng
Nữ sĩ xám ngắt bóng hồng
Ngượng ngùng, xót nỗi đau lòng thi nhân.

14h20 - 10/3/2014
Hồ Minh Quang


* Khong phai Kim Thu

 


Hết rồi

 

Không kể ngày chẳng tính đêm
Phím đàn tự nhấn ru em miệt mài
Bỗng đâu tai ẩn sau tài
Để "thủy hỏa" chiến khiến ai đau lòng
Buồn tình ôm lấy hư không
Mà nghe sâu thẳm ve ong lạ kì
Hết rồi hết những mê si
Xuân về lãng đãng một thì xa xưa
Mặc người sớm nắng chiều mưa
Lời ca vẫn cứ day dưa khóc thầm.


10/3/2014
Hồ Minh Quang

Vẫn thế


Trăng buông nghiêng mình chợt tỏ
Thăm em đêm trường lẻ loi
Em sầu không màng chi cả
Nhớ anh nhiều thế anh ơi!...

Hồ Minh Quang

Thứ Bảy, 8 tháng 3, 2014

Một thoáng

 
Thoáng nỗi niềm khao khát
Ngắm nụ cười trong mơ
Nước mắt nhỏ thành thơ
Tặng hoa đời phai sắc...


8/3/2014
Hồ Minh Quang

Thứ Sáu, 7 tháng 3, 2014

Tâm sự 8/3



Mồng 8 tháng 3 sắp đến đây ơi Blog
Minh Quang xin chúc mừng ngày của chị em
Mong cuộc đời các bạn ấm êm
Vui bên chồng-con-người thân, hạnh phúc
Mong các đấng nam nhi náo nức
Yêu quí mẹ, bà, vợ, chị, con, em…

(Tại vần nên thứ tự luyên thuyên
 Đọc tạm nhé cảm thông là trên hết…)



Tình cờ đọc được trên mạng mấy lời tâm sự của vợ với chồng, MQ viết "thơ cóc" kể lại cho bạn bè đây, bởi mình cũng tâm đắc với những tâm sự ấy. 


Chồng em ơi sao mình hay xung đột
Vì những gì hết sức cỏn con?
Em rất buồn thấy cuộc sống mông lung
Chẳng bao giờ thấy đời suôn sẻ!

Anh luôn trách vợ mình nặng nhẹ
Rằng lúc nào cũng đòi hỏi quá thôi
Em thấy chồng vì sống xa xôi
Nên mong được cảm thông gần gũi…

Anh lúc nào cũng hay lầm lũi
Cứng khô và bảo thủ đến kinh
Cho rằng vợ phù phiếm linh tinh
Chỉ thích nghe những câu tình cảm

Anh biết đâu suối yêu không cạn
Phụ nữ trên đời yêu chỉ bằng tai
Đừng bắt em là ngoại trừ có một không hai
Mặc để chồng là gạch nung quá lửa!

Em thèm muốn nghe nhiều nghe nữa
Lời lẽ yêu thương của chính chồng mình
Sau cãi cọ em nín lặng thinh
Mong anh sớm làm lành không chấp

Nhưng anh thì gan lì cứng nhắc
Sợ lạnh lùng em phải chịu thua
Thiệt thòi đâu mà cứ ganh đua
Bởi em luôn là người yếu đuối

Những cãi nhau âm thầm đêm tối
Vợ còn đang đầy bụng tức điên
Mà chồng thì ngáy ngủ liên miên
Coi như thể không có gì hết cả

Em sợ nhất khi chồng phát hỏa
Nóng, quát ầm cả chuyện con con
Xa dần anh mà lòng héo hon
Em hết muốn tâm tình chia xẻ

Em sống vì chồng và vì bọn trẻ
Mong hạnh phúc chúng mình đôi lứa bền lâu
Em mong chồng hãy nghĩ trước sau
Để cùng em xây lâu đài hạnh phúc

Mấy dòng thơ chồng ơi em nhắc
Đọc xong rồi anh chớ làm ngơ
Em gắng tin ngày mai như mơ
Vợ bên chồng chỉ cười không khóc…


Tái bút:

8/3 năm nào MQ cũng có thơ của con gái út rồi (con gái út giống y trang "MQ thật" nhưng mắt bố cháu đẹp hơn mắt con gái nhiều he...he...)






 
BA CHÚNG CON LÀ BA BÔNG HOA
CỦA BA TẶNG MẸ
TRONG MỌI NGÀY MỒNG TÁM THÁNG BA 


nên MQ cũng xin “khoe” và chia xẻ với bạn bè luôn…


7/3/2014
Hồ Minh Quang

Nhớ...

  Làm sao "quên vụn vặt tầm thường"
Khi đất trời lặng yên không tìm ra gió?
Để lại dòng thơ tím màu nỗi nhớ
Đi tìm cội nguồn nối mạch yêu thương...


8/6/2011
Hồ Minh Quang

Thứ Tư, 5 tháng 3, 2014

Đi khám bệnh



Lâu lắm rồi, phải đúng một năm nay tôi mới đi khám bệnh. Không đi khám không phải vì không có bệnh mà nằm bệnh viện mãi rồi chưa khỏi nên phải tự tìm cách chữa theo nhiều kiểu: Đông y, đi bộ ngày 12 km, tĩnh khí công ý thức, nằm giường nhiệt, …và gần đây vì viết blog nên bỏ hết những việc kể trên…hôm nay bệnh lại dở chứng…
Từ nhà đến bệnh viện xa lắm, nên tự nhiên cũng ngại đi, phải rình một hôm đi đám tang ai đó rồi mới nhân thể vào bệnh viện khám, khám để được sinh hóa máu là chính mà thôi…(bác sĩ mà biết thế này chắc giận lắm, nhiều lúc tôi cũng thấy mình có gì không phải…).
Hôm nay, đi viếng bố một người bạn, nên không thể tới bệnh viện sớm xếp sổ để hy vọng thử máu luôn. Vì thế tôi ko nhịn ăn, nghĩa là chấp nhận đi khám mất hẳn hai ngày. Này nhé: xếp sổ, lấy số, chờ khám bệnh, lấy giấy xét nghiệm…đi làm xét nghiệm tùy loại, còn để lại hôm sau. Khác với mọi lần, tôi ko xin khám chuyên khoa nữa, tôi xin số vào khám Nội của một phòng bất kỳ, để được tiếp xúc với một bác sỹ khác hẳn, thật khách quan về bệnh tật của tôi, không bị lấn cấn về những gì xưa cũ…
Chờ đợi mãi rồi cũng đến lượt.
+Chào bác sĩ ạ.
-Chị sao nào?
+Thưa bác sĩ, tôi đau và thoái hóa khớp đã lâu, tê cũng nhiều, nhưng 3 tuần nay, tôi đau quá, liên tục ngày đêm, đêm không ngủ được…tim thì đánh trống liên hồi, có cảm giác ngột thở, thành ra xin khám…
-(lật y bạ…) chị vừa mới khám tháng 6 này đây thôi, sao lại khám nữa?
+Ấy ấy chết…tháng 6 năm ngoái đấy chứ ạ??? Nhà tôi xa lắm mà bác sỹ, nên cũng ngại đi khám bệnh (chẳng dám nói là tự bùng đi rèn luyện thân thể theo kiểu khác…).
-À …ừ…(nhìn thẳng vào bệnh nhân) Chị có bướu ở cổ hả?
+Vâng chắc vậy, tôi bị từ năm 1995, thấy cũng bình thường nên tôi…
-(xem hồ sơ trên máy tính) Chị có nhiều bệnh quá đấy…Thôi được rồi, tôi cho chị đi xét nghiệm máu hết, cả siêu âm bướu giáp trạng nữa, điện tâm đồ…May mà chị gặp tôi, không thì phải ba lần lòng vòng ...
+?!? Vâng, xin cảm ơn bác sĩ. Bác sĩ làm ơn đo huyết áp dùm tôi?
-Đo thì dễ thôi, nhưng trễ cho chị, chị đi lấy máu xét nghiệm ngay đi còn kịp giờ…
+Dạ không, tôi không nhịn ăn thành ra phải để mai. Vâng thôi, tôi đi siêu âm và điện tâm đồ trước…Chào bác sĩ tôi xin phép…
- Vâng chào chị.
Đến điện tâm đồ, đơn giản chả có gì phiền hà, nhìn quen rồi: Thiếu máu cơ tim. Tôi gấp kết quả trong y bạ, xong một thứ.
Đến khu vực siêu âm để siêu âm bướu.
Không thấy ai, yên lặng. Một chiếc bàn nhỏ đặt một tờ giấy trên đó ghi danh tên người …siêu âm cho ngày hôm sau 30/6. Thừa còn hơn thiếu, mình cứ ghi tên cái đã, yên tâm đi về ngày mai “chiến đấu” tiếp.

Ngày mai 30/6: Sáng dạy nhịn ăn, đến bệnh viện, thử máu. Tới 3 giờ chiều mới có kết quả. Mình không về nhà vì xa quá, lại nắng to. Tiếp tục đi siêu âm. Trở lại nơi siêu âm, chẳng thấy bệnh nhân nào, vắng lặng. Cũng không thấy tờ giấy ghi tên đâu nữa. Đi lại loanh quanh chợt nhìn thấy có một khung kính ngăn có nhân viên làm việc ngay gần đó.
+Chào em! Làm ơn cho tôi hỏi, hôm qua tôi ghi tên siêu âm cho hôm nay, nhưng bây giờ không thấy giấy nữa…chỉ giùm tôi…
-Không cần phải ghi tên, bác cứ xếp hàng vào đây chúng tôi gọi.
+Ôi may quá, cảm ơn em.
-Bác cứ ra ghế ngồi đợi, không phải đứng đây.
+Vâng.
Nhìn ra phía cạnh có các dãy ghế. Hay quá, ngồi chờ mình có thể viết mấy câu thơ con cóc cho đỡ sốt ruột…
…..
Một người đàn ông gọi
-Ai là Hồ Minh Quang? Sang phòng số…
+Dạ tôi …
Giấy siêu âm của tôi đặt ra ngoài…Gọi tiếp những người khác.
Sao nhỉ, tôi bần thần cầm giấy đi ngó quanh mấy phòng, im ắng…
Tôi quay lại hỏi một cô nhân viên (anh kia đi mất rồi):
+Em ơi, tôi chả biết mình sẽ sang phòng nào để siêu âm…
-Bác xếp giấy vào đây!
+Ơ…tôi xếp rồi và được gọi rồi, nhưng tôi không nghe rõ anh ấy bảo đi sang phòng nào siêu âm…
-Ôi giời! bác sang phòng số 3 mà siêu âm nhớ. Đây là phòng điện quang…
+Ôi tôi xin lỗi. Mà ban nãy tôi hỏi em đi siêu âm ở đâu, em lại bảo không phải ghi tên cứ xếp giấy ở đây chờ…
-Ơ cái nhà bác này hay nhỉ, bác không biết đây là nơi điện quang à?
Phòng số 3. Hì, đó là cái phòng không thấy mảnh giấy ghi tên đâu nữa. Đúng là già rồi lẫn cẫn, lâu không đi khám chả hiểu mô tê gì, tai lại nghễnh ngãng. Mấy em nhân viên trẻ chưa nghễnh ngàng nhưng lại nghe vội vàng chả hiểu bệnh nhân muốn gì mà hướng dẫn…Nhưng thôi tóm lại là tại mình, nghĩ kỹ thì là như thế, đừng trách móc gì ai nữa (“tiên trách kỷ hậu trách nhân” he…he…).

Bụng bảo dạ, thôi ta cứ bình tĩnh ngồi đây trước cửa phòng số 3 đã xem có gì mới không…
Hì hì…một ông đang tiến lại gần…Hóa ra là một bệnh nhân như mình, ngồi phịch xuống ghế đợi thản nhiên.
+(dè dặt) Anh đi siêu âm hả anh?
- Vâng.
+ Anh ghi tên hôm qua chưa ạ?
- Rồi. Người ta đọc tên, tôi tới muộn, ngồi chờ rồi người ta gọi lại sau khi làm hết mọi người. Mà chỉ làm đúng danh sách 47 người mỗi ngày thôi.
+(thở phào nhẹ nhõm) Cảm ơn anh. Tôi đang lúng túng chưa biết nên về hay ở. May anh biết bảo cho, tôi cũng chờ vậy.
Tôi thầm nghĩ, giá như bệnh viện dán cho một tờ giấy hướng dẫn cách thức như vậy nhỉ để ai ngớ ngẩn như tôi còn biết đường mà lần…
Ông bệnh nhân đi chỗ khác. Còn lại tôi ngồi và vài người khác ngồi chờ. Từ đó thi thoảng có bệnh nhân đến muốn siêu âm, tôi lại như cái máy quay lại cái đĩa thủ tục…
+ Bác đã ghi tên từ hôm qua chưa bác? Ghi rồi thì bác chờ người ta gọi lại. Chưa thì bác ghi tên sẵn cho ngày mai đi. Mai bác đến đầu giờ chờ gọi tên, thu sổ rồi bác chờ siêu âm nhé. Nếu không thấy ai, chỉ im lặng, bác ngồi chờ như hôm nay tôi đang chờ đây…
- Vậy hả, cảm ơn bác, nhưng khi đến thì siêu âm ở đâu cơ?…
+ Chính trong cái phòng này này. Bác sốt ruột thì thi thoảng mở hé ra rồi đóng lại nhé, người ta làm việc trong ấy đấy.
Bỗng nhiên tôi thấy một phụ nữ trẻ tiến lại gần rồi ngồi xuống ghế, đang nói chuyện với một người đàn ông. Tôi nhìn nàng… (văn nghệ quá)…Tôi mỉm cười với nàng. Nàng nhìn tôi im lặng. Tôi không đừng được nữa hỏi:
+Xin lỗi em. Mình nghĩ mình đã gặp em ở đâu rồi. Trông em quen quá…
- Thế à? (cười, rồi nàng lại đi mất), không tỏ ra có xúc cảm gì với tôi cả…
Mình già thật rồi, lẫn quá rồi, ai cũng quen quen là sao nhỉ, cứ như đi gặp hàng trăm bloggers ở một thắng cảnh nào vừa về vậy…
- (một người đàn ông ngồi phía sau cười tưng tửng…) ôi giời, gặp ở trên phim chứ còn gặp ở đâu nữa!...
Tôi bất giác cười một mình và cũng thở phào nhẹ nhõm. Mình gặp em trên phim thật, mà cũng có nhớ tên em đâu…Vui ghê, quên cả mệt nhọc vì chờ đợi…
Ngồi mãi rồi cuối buổi trưa, cánh cửa phòng cũng hé mở. Một nhân viên áo trắng lách ra tay cầm một tờ giấy. Đây rồi, tờ giấy yêu quí có tên ta đây rồi...
Nhưng cô nhân viên chỉ đứng im lặng, chả nói câu nào, cũng không có vẻ chờ đợi ai…Ông bệnh nhân lúc nãy cũng đang ngồi ghế cùng một ông nữa (cũng chờ kiểu vậy) vẫn ngồi im chả ai nói gì. Thoáng một cái, hai ông biến mất. Còn lại mình tôi với cô áo trắng. Vẫn im lặng. Cô gái mở cửa định đi vào. Tôi luống cuống gọi lại:
+Em ơi! Hôm qua tôi ghi tên danh sách em đang cầm (cứ khẳng định thế chứ có nhìn ra tên mình trong cái chi chít ấy đâu), sáng nay tôi đi thử máu đến đây lỡ rồi, hết bệnh nhân chưa cho tôi siêu âm với…
- Chị số thứ tự bao nhiêu?
+ (lúng túng) Tôi ghi tên cũng không để ý kỹ lắm số thứ tự, hình như 13, 14 gì ấy (Phải nói thêm, khi nói chuyện với hai ông kia, tôi được biết hai ông số đăng ký gần cuối cỡ ngoài 40). Tôi tên là Hồ Minh Quang, em tìm giúp khoảng đầu đầu trang là có tên tôi đó.
- (nhìn nhìn rồi gạch chéo và vẫn im lặng)…
+Sổ y bạ và giấy siêu âm của tôi đây em thu cho tôi nhé…
Xong. Tôi lách mình vào theo trong căn phòng. Lại trông thấy hai ông đang ngồi đây rồi. Đang nghĩ bụng mình sẽ được vào trước vì mình số 13, mà các ông trên 40 (cả 3 người đều đến muộn chưa nộp sổ và giấy tờ, mà sao nhỉ mình không thấy cô nhân viên thu sổ của hai ông…)
Bỗng các bác sĩ làm siêu âm dõng dạc gọi tên hai ông ấy vào, sổ của các ông nằm trên bàn từ bao giờ rồi…Hóa ra mình vẫn chưa biết hết …thủ tục…Thực ra tôi đang đau và mệt quá, đến bệnh viện cứ như người ở trên mây, chứ định thần ra, khi viết những dòng chữ này trên blog, tôi mới đoán ra, trước đó đã có một lần cô nhân viên ra và hai ông này được thu sổ vào rồi, trong khi không may cho tôi, tôi cứ mải rung đùi làm thơ con cóc ở cái dãy nhầm lẫn bên điện quang.
Và cuối cùng dĩ nhiên là đến lượt tôi.
Bác sĩ ngồi điều khiển máy siêu âm. Tôi nằm xuống, được bôi chất nhờn, bác sĩ di di nơi bướu, miệng đọc các số liệu, tình trạng thùy trái, phải, cự ly khối tăng âm có nhân vôi,…Tôi lắng nghe, như nuốt lấy từng con số…
- Xong rồi bác ạ (đưa giấy để bệnh nhân lau chất nhờn nơi siêu âm)
+ Cảm ơn bác sĩ.
Tôi lau xong ra đứng đằng sau cách xa cô nhân viên (phụ cho bác sĩ đánh chữ trên máy vi tính trả kết quả) chờ đợi. Mắt tôi già nên viễn, viễn nên nhìn xa ko cần đeo kính, tôi thấy cô mới bắt đầu đánh, thùy phải …nhu mô có nang 3 mm, thùy trái kích thước bình thường, nhu mô … (toàn chữ tiếng  Việt có dấu)…Chết cha tôi rồi, khối tăng âm có nhân vôi (ở tuyến giáp thùy trái) có kích thước 25 mm biến đi đâu rồi? À chắc các chữ tiếng Việt là “khối tăng âm…” đây, nhưng sao không có số liệu 25 mm? mà khổ cho cái mắt của tôi cứ ngong ngóng nhòm chờ 3mm và 25 mm thôi!!!
Vẫn phải kiên nhẫn chờ đợi, sao bây giờ cô ấy mới oánh chữ nhỉ, cô ấy nhớ được hết lời bác sĩ đọc không?...
Tôi nhận kết quả vội ra khỏi phòng tối om để đeo kính vào nhìn cho rõ kết quả siêu âm. Đành phải trở vào buồng, cô nhân viên phụ giúp đi đâu rồi. Tôi đến đưa giấy kết quả cho bác sĩ và :
+Thưa bác sĩ, ban nãy lúc bác sĩ siêu âm cho tôi, tôi nhớ là bác sĩ nói….mà giờ phiếu kết quả ghi thế này, nhờ bác sĩ bổ xung sửa lại giúp…
- (chép miệng) (cầm bút ngoằng thêm
    viết bằng tay “KT ~ 25 mm”)…
Tôi nhận lại kết quả, chào đi ra lòng cứ bâng khuâng…Đành rằng mình có phải mổ bướu này thì rồi trước khi mổ chắc cũng phải siêu âm lại nhưng mình muốn mọi sự phải gần với cái tình trạng hiện có chứ!

Muộn quá rồi, đói bụng, tôi xuống căng tin ăn trưa rồi nghỉ tại phòng chờ để 3 giờ chiều mới có kết quả thử máu. Có nó, tôi mới có đủ 3 kết quả để gặp lại bác sĩ điều trị. Xếp hàng lấy số  khám buổi chiều. Số của tôi là 26. Gần 3 giờ tôi trở lại phòng khám bệnh. Cùng ngồi chờ bên ngoài như tôi là mấy ông và một bà. Một ông hỏi tôi: chị số bao nhiêu? Dạ, số 26. Còn anh? Tôi số 32. Bà bệnh nhân vui vẻ: vậy là chị vào trước, xong đến tôi 28, rồi đến ông này 32. Còn các số giữa thì chưa thấy, mấy ông kia số còn xa nữa kia…Mà bác sĩ đã khám đâu, đang tạm nghỉ chờ kết quả xét nghiệm máu đưa vào, phải 3 giờ kia.
Thoáng một cái, không hiểu linh tính thế nào, ông bệnh nhân 32 lẻn luôn vào phòng khám, một lúc sau đi ra, xong! Tôi và bà nọ ngạc nhiên ơ ơ thì cũng muộn rồi. Đang lúc ấy, ông ta đột nhiên quay lại bực tức ngồi xuống ghế chờ…
+ Sao thế anh? Tôi hỏi.
- Ôi giời, mạng máy tính hỏng…
+(tôi cười trêu) Hì hì, tại anh đó…
- (hồn nhiên thật thà) Tôi vừa khám xong mà trong phòng bác sĩ máy tính vẫn chạy, máy vừa mới hỏng…
+ Là tôi nói tại anh đó, tại anh chưa tới số mà vào lẹ quá, máy dỗi máy sinh sự chút thôi, rồi sẽ lại chạy ngay ấy mà…
Mọi người cười, nhưng ông ta thì không hiểu, vẫn mải tức bực với cái mạng… 
Quả nhiên, máy lại chạy. Tôi được gọi vào khám.
+ Chào bác sĩ. Tôi có kết quả điện tâm đồ và siêu âm đây ạ. Còn sinh hóa máu chắc họ đã chuyển tới bác sĩ.
- (cầm 2 kết quả và lục tìm)…Rồi…Thiếu máu cơ tim. Bướu nhân vôi…Mỡ máu cao. Acid Uric cao. Cholesterol cao....
+ Bác sĩ đo dùm tôi huyết áp được không ạ?
- (đo)…sao thế nhỉ?
+có cao không thưa bác sĩ?
- không cao mới lạ!
+ Bao nhiêu ạ?
- chỉ 110/75…trưa nay chị ăn uống chưa?
+ Tôi ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi thoải mái, tâm trạng tôi rất bình thường, không lo lắng gì, cũng không uống thuốc huyết áp đâu ạ. Nhưng huyết áp thế thì tốt chứ ạ?
- Không, lẽ ra phải cao mới đúng.
+?!?
- Không cao nhưng mà tiếng tim đập lạ lắm, chả nghe thấy gì, cứ lịm đi, linh tinh…
+(ôi, tim đập thế nào chắc cũng có thể hiện trên điện tâm đồ rồi chứ ạ?) tôi im lặng, không thấy lo lắng gì.
+Thưa bác sĩ, cái bướu của tôi sao ạ, có phải mổ hay uống thuốc ạ?
- Chưa, cái bướu chữa sau…(nhìn bệnh nhân) Tôi nói thật nhé. Chị bị quá nhiều bệnh. Bệnh chị như thế này, tôi không cho thuốc gì được!
+ Sợ thuốc bệnh này phụ gây bệnh khác hay sao thưa bác sĩ?
 - Vâng, không cho thuốc gì được…chị phải chữa bằng loại khác…
+ Không sao đâu thưa bác sĩ, có thứ nào không thuộc tiêu chuẩn bảo hiểm, xin xứ kê đơn và tôi tự túc ạ.
- Chị phải dùng thực phẩm chức năng để giảm cân đã, chị bị rối loạn chuyển hóa, chắc chị vẫn ăn kiêng rồi mà không rút cân được. Chị cần giảm 4 kg trong 2 tháng. Tôi sẽ kê đơn cho chị…
+ Vâng, cảm ơn bác sĩ.
Nói vậy thôi, chứ bác sĩ nghĩ ngợi mãi rồi vẫn cho tôi đơn lĩnh thuốc hạ mỡ máu, hạ acid uric và viên dầu cá đấy chứ. Bệnh chính lúc này của tôi đang đau 2 bàn tay dữ lắm, và tim đập nhanh, khó thở thì hình như tôi quên chẳng nhắc lại, bác sĩ thì bảo rằng cứ giảm kg đi đã có chữa bệnh khác mới chữa từ từ sau…Bác sĩ còn bảo có khi sau khi giảm cân bướu cũng bớt luôn! Tôi hơi buồn vì tôi bị cái bướu này từ lúc tôi có 56, 57 kg thôi à…mà bây giờ thì tôi 62 kg rồi…Tôi không dám nói thật với bác sĩ là, với tôi, hoàn toàn có thể chủ động “tạo cân nặng” theo ý muốn, có dạo tôi đã tự đưa mình về 58 kg rồi mà…từ 5 năm trở lại đây tôi đã ăn uống rất điều độ đấy thôi…Tất nhiên tôi hiểu 58 kg do tôi "tự tạo" khác với 58 kg do thuốc men, TPCN tác động vào cơ thể.
Tôi ra về, qua phòng lĩnh thuốc xếp hàng tiếp, tới 4 giờ chiều mới lĩnh xong, còn đúng một giờ đồng hồ đi trên đường để kịp đón cháu từ mẫu giáo về …
Từ hôm đó đến nay, tôi chưa mua thực phẩm chức năng, không phải vì tôi không theo hướng dẫn của bác sĩ, mà là chờ lĩnh lương đã…
Suốt ngày, tôi lại hùng hục đi bộ, chạy tại chỗ, đi nằm giường  nhiệt, uống đủ các bài thuốc cũ rồi thêm dấm táo, thuốc tạo chất  nhờn cho khớp, omega 3-6-9, can xi D, B1, B6,…mà bệnh chưa thuyên giảm, cứ đau tay đến kinh hồn, và thi thoảng chóng mặt thế thôi.

Vậy là blog xong một cuộc đi khám bệnh! MQ không có ý định than thở việc chờ đợi xếp hàng quá lâu, bởi hiểu rằng bệnh nhân đông quá, cũng không chỉ nhìn thấy những phiền toái đến với mình và những gì kém vui, MQ chỉ muốn lưu cho mình làm kỷ niệm, và cũng để bạn bè đọc cho thay đổi khẩu vị thơ cóc dài dòng. Còn bệnh viện, chính tại nơi này, MQ đã từng được cấp cứu ở nhà đưa đến lúc 12 giờ đêm khi huyết áp lên quá cao, uống thuốc hạ áp xuống rất chậm và hoàn toàn không ngủ được một phút nào dù thuốc ngủ dùng đã quá liều…MQ được làm điện não đồ, được chụp city não, được chụp mạch vành theo phương pháp Kỹ thuật cao chụp cắt lớp 64 chiều,…một cách êm đẹp và cẩn thận nhiệt tình chu đáo của các bác sĩ y tá…Chính bởi vậy, MQ vẫn biết ơn bệnh viện lắm và không thay đổi địa chỉ bảo hiểm y tế mà, phải chấp nhận những gì cần chấp nhận, và cứ hy vọng, một ngày mai sẽ tươi sáng hơn ...(ai nói câu này ấy nhỉ?).

  
 10/7/2012
Hồ Minh Quang

Thứ Hai, 3 tháng 3, 2014

Si mê


Bấm từng phím đàn
Si mê, như muốn khóc
Vần thơ đang lăn lóc
Bỗng ngẩng đầu, vụt bay
Chưa bao giờ như hôm nay
Trái tim chợt thức
Để nghe hồn rạo rực
Đắm say...
Biết nói gì đây
Ngoài tiếng cười ròn tan như quên rồi
nỗi nhớ
quên những gì dang dở
dở dang
Lại bấm phím đàn
Lạ chưa: ngỡ ngàng, hết khóc.


 3/3/2014
Hồ Minh Quang

Chủ Nhật, 2 tháng 3, 2014

Chợt thức


Có quá nhiều điều ước
Nghĩa là chả ước gì
Còn nếu chỉ lầm lì
Buông đời theo năm tháng
Không ước mơ, chạng vạng
Dấu mình trong tối đêm
Thì càng thiếu tự tin
Chả bao giờ khát vọng
Giữa đất trời lồng lộng
Hãy ngắm ánh trăng khuya
Yên lặng mà si mê
Với những gì chợt thức.

 
3/3/2014
Hồ Minh Quang

Gọi


K nim ơi sao gn li xa
Dáng ngây th
ơ vẫn còn nguyên vn
Chi
ếc áo dài hc trò thanh khiết
Trăng tr
ng xa ri sao vn chơi vơi

Em
đâu năm tháng nht nhòa ơi
Xóa làm sao trong tim ký
c
Tu
i thơ ơi ni đau nào có thc
G
i người tr v, lưu luyến...thi gian...

3/3/2014

Hồ Minh Quang

Thứ Bảy, 1 tháng 3, 2014

Tiếng sáo


Quí tặng anh T.T.T


Tiếng sáo nhặt khoan
Lay giấc mộng vàng
Bừng lên nỗi nhớ

Tiếng sáo nức nở
Vô tình mây trôi
Cánh bèo tím dạt

Tiếng sáo khoan nhặt
Pắc Bó hang xưa
Bác Hồ ẩn hiện

Tiếng sáo ước hẹn
Tìm nét còn duyên
Trao câu gửi bạn

Tiếng sáo lãng mạn
Mơ biển trinh nguyên
Nàng tiên e thẹn

Tiếng sáo nghèn nghẹn
Trách tình vu vơ
Quên người du mộng    

Tiếng sáo lồng lộng
Pháo vào Điện Biên
Kéo, hò, thích thiệt

Tiếng sáo chân thiện
"Miền chân sóng" yêu
Thơ mơ, say nhiều ...

TÌM VỀ HƯ ẢO...
 1/3/2014
Hồ Minh Quang