Làm thơ thì thật dễ
Nhưng sợ bởi khó hay
Ngồi xếp chữ loay hoay
Có mà ra hàng đống
He he thơ thật sướng
Vẫy vùng trong mộng mơ
Được bà chủ tôn thờ
Cứ tưởng mình cũng…oách
Nào ngờ trời khẽ nhắc
Ai làm thơ như ngươi
Kể lể những sự đời
Lanh chanh vài việc vặt
Cố xếp vần cho chặt
Thì hồn lỏng bay đi
Nông sâu chẳng màng chi
Tứ thơ càng không biết
Ôi đất ơi tôi khiếp
Những muốn chạy ngay thôi
Trả lại thơ cho đời
Mong bão tan blog* (tan blog của mình thôi)
Ấy là khi muốn khóc
Thương phận mình ngu ngơ
Cứ học đòi làm thơ
Nên phải liều đùa cợt
Còn như tỉnh bất chợt
Thấy tuổi già đến nhanh
Thì ta cứ thả phanh
Bắt cóc vào cho lẹ
Ai cười cũng mặc…kệ (!)
Miễn sao mình thảnh thơi
Tri an cuoc doi Người
Ta vẫn đang trân trọng
Thơ ta tuy còn ngọng
Nhưng ghi trang đời ta
Kỉ niệm khỏi phôi pha
Thì cứ vui mà …xếp!!!
Hồ Minh Quang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét