Thứ Bảy, 23 tháng 8, 2014

Một thoáng Hà Nội

Ta lắng nghe từ tâm khảm rối bời
Bên hồ nước xanh nét thu vàng thắm
Bóng liễu choàng ai ngóng con đường vắng
Trở về đây đăm đắm một xa vời

Gió heo may nhẹ thổi giữa đất trời
Có bỗng dưng làm lòng ta se lạnh
Hay trăn trở nhắc vẫy vùng đôi cánh
Của thiên thần xao động giữa bình yên

Xưa nhìn Hồ Gươm chưa biết rùa thiêng
Chỉ trông cơm nguội vàng rơi ùa dạ mỏng
Nhòm ống quay phim tiếng cười còn ngọng
Gọi công chúa ra từ cổ tích thật hiền

Ơi phố phường tường rêu nhấp nhô nối liền
Ẩn những đăm chiêu bộ hành thuở ấy
Giã từ bâng khuâng khi bình minh thức dậy
Một thoáng leng keng tàu điện giục mình


Trăng hồ gươm sáng ánh khiêm nhường
Của tự hào đơn sơ người Hà Nội
Dạo thong dong ngay từ trong bước vội
Lắm nỗi niềm suy tư

Ta sống đời thực mà ảo mơ
Soi bóng hồ gươm trước chói lòa đèn chiếu
Đã không còn gì để lưng còng yểu điệu
Chỉ thơ vu vơ thao thức đến không cùng...


24/8/2014
Hồ Minh Quang


Thứ Năm, 21 tháng 8, 2014

Thế rồi...


Thế rồi mưa thế rồi mưa
Ngưu Lang Chức Nữ vẫn chưa nín à
Tưởng rằng mạng chốn phù hoa
Nhấn ba phát thích nói ta nhớ mình
Nắng tràn hăm hở thiêu tình
Ta ngồi im lặng chờ mình hạ qua..

14/8/2014
Hồ Minh Quang

Thứ Bảy, 9 tháng 8, 2014

Vu Lan 2014



Một mình con thắp hương
Một mình em tự thương
Vu Lan về nao nao nỗi nhớ
Chợt quây quần...kìa ....Bố mẹ Me Ba má Anh chị em 

                       Vợ chồng  mình...ai tóc cũng pha sương....
Xa cách đâu, đâu xa cách âm dương?
Vẫn đi về từ không không sắc sắc!
Vẫn thầm thì chung lời cầu ước
BÌNH AN
Nghẹn ngào..., cười, vang....
 

14/7 Giáp Ngọ
Hồ Minh Quang  




Thứ Năm, 7 tháng 8, 2014

Lý sự


Tôi trốn Hà Nội khi trời đang nóng
Tôi trở về Hà Nội lại nóng hơn
Tôi lầm lì bụng dạ nóng ran
Liền ra thơ lung tung cho bõ tức
Lý sự lằng nhằng về tình yêu hạnh phúc
Tra tấn blog hoài quên cả ngày đêm
Mong mưa giông sớm về cho bạn bè bình yên… 

Yêu là chết ở trong lòng một ít
Không yêu là thôi như chết hẳn rồi
Thì cớ gì lại không yêu hở trời
Để vẫn thấy ta còn đang sống?
 
Nhưng tình yêu nó mong manh lắm
Chỉ diệu kỳ khi hòa hợp bên nhau
Mà để hòa hợp thì phải chịu đau
Phải biết hy sinh, cho người hạnh phúc!
 
Đàn ông đàn bà đâu có gì phân khác
Biểu hiện bên ngoài ngược chút, thế thôi
Biết tìm đâu dịu dàng ở đời
Khi tình đầy giận hờn cay đắng
Khi yêu nhau mà gầm gừ hiếu thắng
Khi thương nhau mà bắt bẻ lý lang?


Người ta chỉ hạnh phúc khi là tình nhân?
Là vợ chồng lâu dần nhìn nhau chán ngán
Bởi một lẽ ai cũng nghĩ mình là đúng
Trong đời thường đầy rẫy chông gai

Ngôn ngữ nào không bất lực sau những đêm dài
Cử chỉ nào mãi duyên khi luôn lặp lại?
Vậy chỉ có một cách thôi khôn mà chẳng dại
Là mỗi người tự "đổi mới" mình trong mắt bạn yêu...

Là dắt nhau đi chơi chả kể sớm chiều
Là nhảy vào nhà hát xem cho Tivi ngơ ngác
Là xông ra biển xa đời nháo nhác
Là dìu nhau trèo lên núi rõ cao
Là mở blog cho bạn mình xem sao
Là nói thật nỗi lòng dù đen tối
Là tâm tư chán đời còn nhức nhối
Là chót mơ màng say một bóng ai...

Nghĩa là bước đi tung tẩy đường dài
Không bao giờ quên người yêu cùng bước vội
Có quan tâm không, nếu không là có tội
Đã hy sinh chưa, lòng nhân ái để đâu ?

Chỉ yêu thôi, không có tình thương sao
Chỉ thương hoài mà yêu không hề biết
Thì làm sao chạy trong đường dích dắc
Của mối tình mong son sắt bền lâu ?

Có viết nhiều biết vậy chẳng làm sao
Chỉ răn mình, mong mỗi người trong cuộc
Hãy sống vì người,  đấy là phương thuốc
Quan tâm đến người, nghe bạn thở than
Hãy nhìn ra mình còn xấu vô vàn
Và tìm nhanh những tốt lành từ bạn.

Hồ Minh Quang