Ta vui dạy trẻ giữa đời
Mình nhăn giáo dục thôi rồi luyên thuyên
Ta chăm sóc bệnh nhân hiền
Mình nheo đôi mắt có tiền hay không
Ta mơ từ thiện sáng trong
Mình cười rõ thật cái phường viển vông
Ta trọng chữ tín nghĩa nhân
Mình rằng thất đức mới mong có lời
Mênh mang ta ngắm đất trời
Vội vàng mình lủi vào ngồi chơi game
Trốn tìm chi nữa liên miên
Chúng mình thôi đã hai miền lạc nhau
Thơ về ngơ ngẩn lòng đau
Hoang vu nỗi nhớ còn đâu trốn tìm…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét