Thứ Ba, 31 tháng 12, 2013

Thơ từ giấc mơ


Sóng dữ chồm lên tảng đá đen
Đá buồn không nói đá im im
Sóng xô nhẹ hôn bờ cát trắng
Cát chẳng thấy vui cát lặng thinh

Đá cát phải đâu thật vô tình
Chúng đang say mải bận "ngó rình"
Con thuyền chao giữa đời mộng mị
Chờ lại bến bờ lúc biển êm...

31/12/2013
Hồ Minh Quang

Chủ Nhật, 29 tháng 12, 2013

Nửa vời


Dối mà lại thật, thế thôi
Ngày rộn ràng tối rối bời quạnh hiu
Hoàng hôn ráng đỏ nắng chiều
Bỗng dưng tắt lịm lui vào đêm đen
Chẳng còn một đốm lửa nhen
Làm sao cháy để buồn tênh góc trời
Thì xin lánh chốn nửa vời
Ngậm ngùi mang trả cho đời lặng câm
Quay trong tiếng nhạc trong ngần
Thẹn run chới với viết nhầm câu thơ
Bao giờ về lại ngày xưa?

25/12/2013
Hồ Minh Quang
 

Nhớ mẹ (ME)


Nhìn trăng con ngậm ngùi nhớ mẹ
Trung thu nào bầy cỗ cho con
Bưởi bòng xinh xắn chó bông
Chuối vàng hồng đỏ cốm vòng thơm hương.

Mười lăm thu mẹ đà yên nghỉ
Nơi suối vàng thương sót con không
Đũa còn một chiếc long đong
Nhớ cha nhớ mẹ nhớ chồng héo hon.

Con đang gắng vui không buồn nản
Thật yêu đời như mẹ ngày xưa
Nỗi niềm con gửi vào thơ
Vĩnh hằng trăng sáng trong mơ mẹ cười.

9/2013
Hồ Minh Quang

Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2013

Không yên

 
Ơi con sông ngàn đời vẫn chảy
Có biết sóng cồn cào dưới đáy sông ơi
Ước chi là khúc gỗ nhỏ nhoi
Theo dòng nước lênh đênh ra biển

Để lại được trở về lưu luyến
Với biển dạt dào sóng vỗ mênh mông
Được vẫy vùng ngắm chốn cao xanh
Mây trăng trắng bồng bềnh êm ả

Nhưng có thật yên không khi đời hối hả
Rác vướng bên sông rác nổi ngoài khơi?
Biết đi đâu mịt mùng chốn xa vời
Để thấy được rong chơi là ... vất vả...

28/12/2013
Hồ Minh Quang


Thứ Năm, 26 tháng 12, 2013

Chỉ với anh



Bốn ba năm ngày cưới
Hai mốt năm xa nhau
Người về nơi chín suối
Thương tóc xanh thay mầu

Đi ra lại đi vào
Lục tấm hình xưa cũ
Mong yêu thương ấp ủ
Quên nỗi niềm sót đau

Trải cuộc đời bể dâu
Đẫm nụ cười khóe mắt
Bao giờ thôi khao khát
Chỉ với anh, tình đầu?

27/12/2013     (27/12/1970-27/12/2013)
Hồ Minh Quang

Thứ Hai, 23 tháng 12, 2013

Hỏi con...


Bố ra chiến trường
Từ sơ tán đạp xe mẹ chở con

                           về đường Khâm Thiên
Vừa qua đêm bom rơi biết ai còn ai mất
Những quan tài bên vệ đường
                 và ánh mắt đỏ ngầu ngơ ngác
Bao đôi tay gầy lưng gập còng
                        bới tìm thi thể người thân
===
Mẹ chở con trong gió rét căm căm
Tim thảng thốt chân run lao về đầu phố
Tìm ông cậu con mong tin lành không dữ
Qua hiểm nguy rồi…bánh xe lại lăn nhanh
===
Đến hôm nay vừa tròn bốn mươi năm
Như còn vẳng tiếng máy bay, bom,

                     pháo phòng không rền rã
Giật mình rồi lặng im cùng con thong thả
Nhang thắp tượng đài MẸ BỒNG CON

                     giọt lệ tuôn rơi
===
Con lớn lên nắng bình minh cuộc đời
Rọi vườn hoa xuân ươm mầm hạnh phúc
Con liệu có không chút nghẹn ngào cảm xúc
Nghe thơ mẹ thầm thì về thời máu lửa con ơi…


27/12/2012
Hồ Minh Quang
 

Thứ Bảy, 21 tháng 12, 2013

Quà Giáng Sinh



Giáng sinh anh tặng em quà
Nghiêng nghiêng dòng chữ hiền hòa YÊU EM
Thẹn thùng má đỏ ửng thêm
Bên anh âu yếm  vòng quanh phố dài

Mưa phùn lấm tấm ướt vai
Giáng sinh trở lạnh nhớ hoài đêm xưa
Hôm nay dạo bước trong mơ
Thiên đường hạnh phúc đang chờ đón ta?
Giật mình nhìn mãi xa xa
Gói quà  để lại anh ra đi rồi
Bâng khuâng tay nắm không rời
Mở ra quà vẫn một lời YÊU EM

                                         25/12/2009
                                               Hồ Minh Quang

Nhớ em


Thân tặng Song Hương

Dẫu vẫn biết biển đời rộng mở
Thong thả con đò đưa em tới bình yên
Trái tim yêu ngọn lửa đang nhen
Từ sâu thẳm mang em về hạnh phúc

Nhưng xa em rồi * gửi em lời chúc
Bằng lặng im chất chứa nỗi nhớ thương
Bằng lời ca êm dịu vấn vương
Bằng nụ cười đượm cay trong khóe mắt

Vui nhé em cuộc tình chất ngất
Duyên bén duyên ấp ủ ước mơ
Lắng sâu tâm hồn xin còn lại vần thơ
Trao tặng em bồi hồi kỉ niệm

Vẫn mãi còn một Song Hương thân thiện
Tỏa sáng lòng bè bạn sớm hôm
Bối rối nhưng không buồn khi tiễn biệt lạnh đông
Hoa hé nở chào xuân là vĩnh viễn...  

* Song Hương lấy chồng, sang Đức.   


Hà Nội 20/12/2013
Hồ Minh Quang
 

Thứ Sáu, 20 tháng 12, 2013

Giỗ cha



Khấn thần linh



Về quê khấn cha trước ngày giỗ lần thứ 32 (7/11 Quí Tỵ)


Chụp hình tại nhà anh chị ở bên cạnh 

Chụp hình tại nhà anh chị ở gần bên

MQ với cây táo trong sân nhà mình tại Mỹ Hào Hưng Yên







Nhớ xưa Sứ trắng rơi rơi
Hương thơm thoang thoảng nắng trời hong khô
Sứ là hoa Đại ước mơ
Pha trà huyết áp bệnh cha lui dần
Con vui hạnh phúc vô ngần
Cha cười rạng rỡ quên nhanh tuổi già
Nghèo chẳng thuốc tây thuốc ta
Bởi lòng hiếu nghĩa phơi hoa dâng Người.

Hôm nay sắp giỗ cha rồi
Con về nhang thắp khấn người cõi âm
Cây táo dại cũng bần thần
Nhìn con tìm lại lặng thầm bóng cha.  


5/11 Quí Tỵ
Hồ Minh Quang

Thứ Tư, 18 tháng 12, 2013

Nhớ


Nhớ tiếng cười mắt cũng cười e thẹn
Nhớ tương tư bỗng toát mồ hôi
Nhớ giận hờn sấm át mưa rơi
Nhớ đường tắc ai về lỗi hẹn
Nhớ cái khát trưa hè bịn rịn
Nhớ ngẩn ngơ hoài một thoáng heo may
Nhớ gà gáy bừng tỉnh giấc nồng say
Nhớ câu thơ ấm tình da diết
Nhớ hoa sim rừng tím thủy chung tha thiết
Nhớ từ bi tâm sáng vọng chuông chùa...


Nhớ bao nhiêu cũng chưa thể là vừa
Nước mắt nụ cười chứa quá nhiều khao khát…



Hồ Minh Quang

Biểu diễn


Kính tng thày Nguyn Trng và các anh, ch trong
đoàn Ngh
thut Cu chiến binh Pháo binh Hà Ni.



Khoác quân phục sao mà bỡ ngỡ
Em giả làm người lính năm xưa
ửng hồng trong ánh sáng c
hoa
Hát truyền thống PHÁO BINH thuở trước.


 
Trung đoàn tất thắng 34 năm bốn lăm sung sức
Chiến trường xa khắp chốn xông pha
Khó khăn gian nan anh chẳng nề hà
Đánh giặc tập tành trong mồ hôi máu lửa.



Pháo ra thao trường dù vội vàng xấp ngửa
Vẫn thấy mặt trời rạng chiếu phương đông
Nào kéo “voi” ra trận địa hằng mong
Nghếch cao oai hùng can trường dũng cảm.


 

Anh Quan trắc ơi! đường xa không nản
Đo góc hướng góc tà trợ lực pháo đồn
Máy vác trên vai vững chí một lòng
Mắt đắm trời cao chân anh vững bước.



Ngày về phải là ngày trời hồng phía trước
Chiến thắng hoàn toàn rạng rỡ chiến công

Hát mãi khúc quân hành anh có nhớ không
Ta yêu hoa hồng nhưng kẻ thù bắt ta cầm súng.

Em hát cười tươi cho quên đi lúng túng
Xúc động nhìn anh tóc bạc lưng cong
Sáu mươi lăm năm khi anh lập chiến công
Em còn chưa là bào thai trong bụng mẹ.


 

Nay tuổi xế tà em gắng thêm lanh lẹ
Hát cho hào hùng xen nỗi nhớ thương
Và ngậm ngùi bao liệt sĩ kiên trung
Chẳng được thấy hòa bình vui trọn vẹn.

Khoác trên mình trang phục kia em thẹn
Và thoáng buồn một nỗi niềm riêng
Em hát cho anh vui bỗng thấy nghẹn lên
Nụ cười r
ưng rưng từ trái tim người lính…


24/8/2010
Hồ Minh Quang 

* Ghi chú:
MQ sinh hoạt trong một câu lạc bộ văn nghệ. Thày giáo dạy hát là nhạc sĩ Nguyễn Trọng đồng thời là một người lính của trung đoàn 34 (tiền thân của Pháo binh Việt Nam). Ngày chủ nhật 22/8/2010, đoàn được mời đến biểu diễn trong buổi lễ kỷ niệm các bác cán bộ và chiến sĩ của trung đoàn 34 đã nghỉ hưu hội ngộ để nhớ về 65 năm ngày thành lập Pháo binh Việt Nam. Đoàn đã hát những bài có chữ tô đậm trong thơ, đa phần là  do các cán bộ chiến sĩ thời đó tự biên tự diễn, nay diễn lại để các bác … ngậm ngùi và nhớ về một thời hào hùng đã qua.
Ngoài những bài kể trong thơ, còn các bài khác như Mơ hoa, Trái tim người chiến sĩ, Bài ca 155, …và một số anh chị trong đoàn nhảy khiêu vũ minh họa. Nhưng MQ không còn “thơ cóc” để tuôn ra, nên chỉ ví dụ vậy thôi ạ. 


 

Thứ Hai, 16 tháng 12, 2013

Vẫn


Em băn khoăn quên yêu nghĩa là em còn yêu
Đời bộn bề những lo toan cuộc sống
Dưới một bầu trời cao lồng lộng
Mặt đất diệu kỳ, người vẫn đang đi.

Em thoáng lo quên phút giây si mê
Vì những gì giản đơn thân thương đến lạ
Thì nghĩa là em không quên gì cả
Thi vị của đời nguyên vẹn trong tim.

Em ngập ngừng có còn không niềm tin
Người xưa đi đâu lạnh buồn xa cách
Thì nghĩa là dây tơ lòng còn nhắc
Kỷ niệm, thời gian, nỗi nhớ vẫn quay về.

17/12/2013
Hò Minh Quang

Nhắn vợ khi già


Em ơi đừng có băn khoăn
Tuổi già ai cũng nhì nhằng thế thôi
Mỗi người một bệnh kém vui
Mong em nhớ mãi ngọt bùi ngày xưa
Bên ngoài nghễnh ngãng thờ ơ
Bên trong còn mộng còn mơ thật nhiều
Tình ca văng vẳng xế chiều
Vẫn như đọng lại đêm phiêu tâm hồn
Thương anh thương đến tận cùng
Đừng nhăn cáu giận phát khùng nghe em!


16/12/2013
Hồ Minh Quang

Thứ Bảy, 14 tháng 12, 2013

Em muốn


Em muốn là giấc mơ
Cho đời anh mộng mị
Em muốn là lẩu xịn
Cho anh mải mê xơi
Em muốn làm áo tơi
Che đời anh mưa gió
Em muốn làm con thỏ
Cho anh bồng lên tay
Em muốn là mây bay
Trở về miền thương nhớ
Em muốn cười bỡ ngỡ
Mình lạc đến vườn tiên
Em muốn thật dịu hiền
Xua tan đi nỗi sợ
Em muốn vẫn là vợ
Mãi bên anh ... nhiều đời!

15/12/2013
Hồ Minh Quang

Chiêm bao cười cười



Chiêm bao mà thấy ngọt ngào
Xin người cứ việc vô nhào chiêm bao
Mắt hoa tai rộn nôn nao
Kìa ai "lúc lắc" nhạc nào tăng gô
Cười cười mình vẫn nằm mơ
Mơ nhiều để lại "nặn" .... thơ cười cười...

13/12/2013
Hồ Minh Quang

Thứ Sáu, 13 tháng 12, 2013

Nhơ nhớ


Lộng lẫy là em
Cô gái Mường Phăng
Em là gió trăng
Để ai khao khát

Anh qua Tây Bắc
Gặp em một lần
Mà sao thân thân
Mà sao nhơ nhớ

Hồn anh thơ "Nó"
Cái cán bộ ơi!
Vẫn còn sắn lùi
Vẫn còn rượu "oóng"

Xanh dòng Nậm Rốm
Nắng đèo Lũng Lô
Gùi mở em chờ
Xin người ở lại

Anh như ngây dại
Một lần gặp em
Mang lời dịu êm
Tạc vào nỗi nhớ…


2/2010
Hồ Minh Quang

Thứ Năm, 12 tháng 12, 2013

Dịu dàng

 
Người thèm một chút dịu dàng
Suốt đời cứ mãi lang thang kiếm tìm

Dịu dàng bớt giận ... làm thinh
Mà nghe sâu lắng trái tim đập dồn
Dịu dàng thoáng nét thu buồn
Dịu dàng ấp ủ hương nồng tình say
Dịu dàng đón gió nhẹ lay
Dịu dàng một tứ thơ hay dâng đời
Dịu dàng xoa dịu lòng người
Nỗi đau dương thế quặn đời cần lao
Dịu dàng nốt nhạc đồng dao
Luyến câu quan họ quên đau thuở nào
Dịu dàng lánh chốn tầm phào
Tâm tư thầm kín gửi vào mộng mơ
Dịu dàng về lại ... tuổi thơ
Dịu dàng nhung nhớ ngày xưa qua rồi

Dịu dàng xin gửi đến người
Những câu thơ vụn nửa vời vậy thôi...  

12/12/2013
Hồ Minh Quang  

Thứ Tư, 11 tháng 12, 2013

Ngơ ngẩn mộng mơ



Giữa không gian trời đất bao la
Hai đầu địa cầu lửa gần được rơm cũng lạ
Mông lung bao trùm bóng ngả
Vô hình...lận đận...bên nhau
Có vương chút sầu
Khi chẳng còn hai đầu nỗi nhớ
Người đi kẻ ở
Chat ẩn tên rồi, tìm bạn nơi đâu
Bầu trời lung linh ngàn vạn vì sao
Vẫn cứ đi tìm đốm lửa
Bần thần rời khung cửa
Quay vào

lại ... thơ
ngơ ngẩn
mộng mơ...

12/12/2013
Hồ Minh Quang

Thứ Ba, 10 tháng 12, 2013

Dòng thơ chưa ráo mực


Gửi người năm cũ những dòng thơ chưa ráo mực,
Nếu yêu thương nhạt nhòa, thôi cứ vứt là xong
Kỷ niệm xin cuộn tròn vào chăn ấm…cuối đông…
Giữ lặng lẽ giữa thinh không huyễn hoặc!

Trong mờ mịt ai tìm về khung nhạc ?
Thả hồn đắm chìm lời hát cũ du dương
“Này người yêu ơi ! anh có biết yêu thương…
Em dành cho anh nhiều hơn thiên đường em có !”

Mộng mị ơi suốt đời em vẫn nhớ
Theo dấu chân người lạc lối giữa mê cung
Gửi vào thơ gửi đến tận cùng
Những nuối tiếc trong vô vàn tiếc nuối...

10/12/2013
Hồ Minh Quang

Thứ Hai, 9 tháng 12, 2013

Pháo hoa


Pháo hoa sắc thắm tung trời
Nhặt cho con mấy tia ngồi bày chơi
Hò reo bố ngắm con cười
Tạch đùng tiếng pháo xa xôi trắng dù
Tia vàng tia tím xanh lừ
Cánh sen, đỏ thẫm, sáng từ trên cao
Mẹ ơi bố ở nơi đâu
Để con thương nhớ nỗi sầu còn vương
Trong mơ con có biết không
Thơ mang sắc pháo lồng trong bóng người
Pháo hoa mãi đẹp tuyệt vời
Lung linh ngời tỏa một trời ý thơ

2/9/2012
Hồ Minh Quang


Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2013

Ấm tình

Thả hồn thơ mộng cho đời
Ngắm chân trời khuất xa xôi mỉm cười
Diều ơi bay nhé lên rồi
Ngại chi cánh mỏng chơi vơi một mình
Hoàng hôn ráng đỏ ấm tình
Tím trời chung thủy ru mình vào thơ


6/12/2013

Hồ Minh Quang

Thứ Bảy, 7 tháng 12, 2013

Chênh chao

Thân tặng  Tinhtho

Kỉ niệm nào không là chua là chát
Khi gặm nhấm tim ta cay đắng trực chờ
Ngậm ngùi cũng vậy thôi can chi tiếc nuối
Đến tận cùng là hoang hoải bơ vơ…

Ta nâng niu tình ta trong những vần thơ
Mặc cho tâm hồn lâng lâng huyễn hoặc
Về một mối tình chưa bao giờ chân thật
Mà vẫn mộng mơ chung thủy đợi chờ…
 
Con tạo vần xoay ta sao biết chữ ngờ
Thuyền em xuôi hay lênh đênh ghềnh thác
Em cười lả lơi hay dâng trào nước mắt
Giữa vô tình những năm tháng phù du

Chẳng còn em chỉ còn lời ca tự ru
Hoàng hôn tím vào đêm bên bờ biển biếc
Gia tài ta TÌNH YÊU đã vì em khánh kiệt
Còn lại hồn thơ xin sóng đẩy xa bờ  

Ta mênh mang gió lạnh ngỡ đông về
Chênh chao lắng nghe hồn đang chìm nổi
Ta biết một mai khi chẳng còn tiếc nuối
Con chữ hữu tình lại nâng bước chân đi…


11/10/2012
Ho Minh Quang

Thứ Sáu, 6 tháng 12, 2013

Thơ gặp hồn, lại ... yêu!


Đi, đi rồi lại về
Nhớ, nhớ và quay quắt
Chăm chăm nhìn mỏi mắt
Chờ chuông điện thoại reo

Ái tình thơ phiêu diêu
Dối lừa không biết ngượng
Lỡ già nên dại vụng
Ngắm lửa tàn quạnh hiu

Vẫn chỉ là nâng niu
Mối tình xưa tha thiết
Nơi xa người có biết
Thơ gặp hồn, lại…yêu!…

5/2012
Hồ Minh Quang

Thứ Tư, 4 tháng 12, 2013

Ngơ ngẩn


 
Trăng kia dù khuyết  vẫn lên
Hồn ai siêu thoát ở trên thiên đường
Xuống trần dẫm đá còn vương
Chút sương lành lạnh người thương ngủ rồi
Đá nằm ngơ ngẩn đá cười
Ngủ đi trăng khuyết một đời vẫn trông...
 

4/2009
Hồ Minh Quang

Thứ Ba, 3 tháng 12, 2013

Bóng thơ



Buồn chi trong lạnh Đông về
Nửa sầu lẻ bóng nửa thề thủy chung
Buồn chi tím ngắt hoàng hôn
Lá thơ thiếu nước rũ trong nắng chiều
Buồn chi sương phủ trắng lều
Hồn thơ run rẩy như liều khát khao
Bâng khuâng giữa vạn vì sao
Bóng thơ siêu thoát bay vào tìm ai...

    

3/12/2013
Hồ Minh Quang

Thèm về lại ngày xưa




Con thèm về lại ngày xưa
Bố hai mắt lòa sờ lần dúm lạc *
”Hãy nhấm nháp cho thôi mệt nhọc
Để đầu con đỡ bớt căng căng”

Con thèm về lại tháng năm
Mẹ già run run đấm bóp
Xoa nhẹ tóc bảo “con đừng khóc
Gắng chịu đau vơi dịu nỗi sầu”

Con thèm về lại mối tình đầu
Chồng con sót thương kiên tâm day huyệt
Dỗ “Em ngủ ngoan đừng lo chi sức kiệt
Tỉnh rồi anh nói tiếp lời yêu…”

Bố, mẹ có nghe con thầm thì 
vọng chốn phiêu diêu
Giọt nước mắt lăn hoài trên má
Con biết tìm nghị lực ở nơi nào dương thế
Trọn kiếp trần gian khi bóng xế chiều…


* Lạc (đậu phụng) rang sẵn


7/2010
Hồ Minh Quang




 

Thứ Hai, 2 tháng 12, 2013

Hồi ký hai tập

Minh Quang xin cảm ơn anh Khải Hoàn đã đưa giúp Hồi ký Nước mắt và nụ cười
của Bùi Thị Kim Thư lên SÁCH LẬT hai tập.

Bạn đọc có thể nhấn chuột vào mũi tên
để đọc hồi kí.
Sau khi nhấn mũi tên, màn hình hiện ra bìa sách, bạn nhấn vào biểu tượng cuốn sách đang mở rồi chọn Publication. Tiếp đó nhấn mũi tên cạnh bên phải để lật trang




Hồi ký Nước Mắt & Nụ Cười - Tập I - Bùi Thị Kim
Thư

Chủ Nhật, 1 tháng 12, 2013

Duyên xưa vẫn nồng



Câu thơ mòn mỏi lắt lay
Nụ cười nước mắt vui ngày sầu đêm
Dấu trong tim những ưu phiền
Cung đàn lạc điệu ru miền hư không

Bỗng duyên xưa cũ lại nồng
Bầu trời hóa tím mênh mông gió ngàn
Vườn hoa Phi Yến dịu dàng
Rẽ đường đưa lối để chàng về em…

1/12/2013
Hồ Minh Quang 

Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2013

Hội lớp






















"Trước ngày hội bắn" song ca
Ông Kỳ Lân diễn bên bà Kim Thư
Tốp ca "Nhớ thời đã qua"
Phố Liên Lân với BẠN XƯA bên mình
Nhạc rộn vui nhảy rập rình
Ông Lê Thiếm dắt đình huỳnh Minh Quang
Dẫm khăn hồng thắt vội vàng
Mớ ba bảy thẹn nên đành ngồi chơi
Hội Lim quan họ rối bời
Hồi Thư biết có gượng cười hay không
Hai mươi năm đấy vẫn mong
Hội liên lạc khỏe rộn ràng đông vui
Thắp nhang Thư khấn ngậm ngùi
Người ơi đừng giận nửa vời tung tăng
Khoe trên Blog hung hăng
Chỉ vì muốn bớt nếp nhăn u sầu
Cuộc đời vui nghẹn thơ rầu
Nghĩa tình em vẫn trước sau đó chàng
Nhang cháy cong đỏ đốm tàn
Hiện thân anh mọi nẻo đàng em đi...


16/11/2013
Kỉ niệm 20 năm thành lập Hội cựu học sinh
Cộng hòa Kiến Thiết
lớp 7a và 7b (khóa 1955-1958)

Hồ Minh Quang
   

Bạn có cười không?

MQ không định viết những dòng này nhưng một bé con ngồi bên cạnh cứ giục phải viết để xem mọi người có buồn cười không…

Ngày xưa đã lâu lắm rồi, cách đây có dễ đến 35 năm, một đồng nghiệp của MQ kể lại rằng, anh ấy có dịp qua Bắc Kinh, tới một cửa hàng bách hóa. Anh ấy muốn mua một cái phích nước nóng, nhưng không biết tiếng, nên cứ chỉ trỏ bằng ngón tay, ra hiệu cho cô nhân viên bán hàng. Vì chỉ trỏ quá xa (khách bị ngăn bởi một cái quầy gỗ, hàng thì để trên tầng khá cao), nên cô nhân viên lắc đầu không hiểu chỉ một mực hỏi “Sẩn ma? Sẩn ma?" (nghĩa là "Cái gì? Cái gì?")... Anh ta tức quá, tay tiếp tục chỉ trỏ, miệng thì lắp bắp xị xộ bắt chước tiếng Trung:

1. Xoong thủng chảo thủng lung tung thủng…

2. Lảo sư để can treo lủng lẳng…

Cô nhân viên càng không hiểu, cứ trân trân nhìn khách như nhìn một sinh vật lạ.

Cuối cùng, anh bạn không chờ được nữa, choảng một câu cuối cùng trước khi rời cửa hàng:

3. Sẩn ma sẩn ma cái gì? Đánh rắm thủng bao tải ấy...Hảo hảo à….

Anh bạn ấy kể cho MQ và bạn bè nghe, và thề sống thề chết rằng đó là chuyện thật 100%. MQ tin sái cổ, và “quay đĩa” lại cho bé con nghe. Không ngờ, nghe xong, nó cứ cười sằng sặc, và muốn mọi người phải cùng cười theo cơ…

Chưa hết, hai người bạn bên Yahoo hồi năm ngoái đóng góp thêm cho MQ hai chuyện nữa, MQ chép vào đây luôn: 

NGUYÊN SƠN

Mấy anh sang TQ nhưng không biết tiếng, bị mất chìa khóa khách sạn nhưng nói gì lễ tân cũng không hiểu bèn nói bằng tay lấy ngón trỏ tay phải ngoáy vào cái vòng tròn của ngón cái và ngón trỏ tay trái tượng trưng cho cái ổ khóa. Cô lễ tân tỏ vẻ hiểu ý và ra hiệu cứ về phòng trước. Lát sau có một em móng đỏ lên gõ cửa phòng!
Gã chạy thẳng tắp bạn ạ.

XUÂN ĐÀO
Chuyện của tụi mình gần như thế!
Ngày mới sang Ba Lan mấy người rủ nhau đi mua vài thứ cần dùng . Ở quầy tạp hóa có người thấy bày bán cúc áo rất đẹp, liền bảo nhau mua. giá bày hàng không xa nhưng nhiều mặt hàng quá , cô bán hàng lấy cái nào cũng bị từ chối vì không đúng bấy giờ cứ hỏi nhau "KHUY ÁO" là gì nhỉ? Cả đám cứ nỏi nhau khuy áo là gì?
Buổi tối cán bộ quản lý của đại sứ quán triệu tập họp nghiêm khắc kiểm điểm những ngươi nói tục ở cửa hàng tạp hóa gây tiếng xấu cho người Việt
Cuộc họp kéo dài chừng 30 phút thì vỡ lẽ khuy là từ tục của tiếng Ba Lan...là...là con "chim cu" đấy
Góp với bạn một chuyện hoàn toàn thật

Thế đấy, bây giờ các bạn đọc,
có cười không???

29/11/2013
Hồ Minh Quang

Thứ Năm, 28 tháng 11, 2013

Huyễn hoặc


Thành phố buồn nhưng mộng mơ hơn
Khi dấu chân là u hoài kỉ niệm
Thông vẫn reo lá vàng thu bay liệng
Lay hồn người thơ đau đáu chờ trông

Từ thẳm xa giữa yên lành mênh mông
Thơ huyễn hoặc lời thì thầm của gió
Gửi bàng hoàng dù tỉnh say còn nhớ
Gọi khát khao ngay giữa giấc nồng…

Đành lặng im quên thành phố buồn
Lời dấu yêu đã trở thành vô nghĩa
Có bâng khuâng khi ngập ngừng lối rẽ
Bỏ lại thơ đau đớn không cùng

Cách xa ơi đâu phải nghìn trùng
Nhờ trái tim lang thang tìm nơi xưa hò hẹn
Biết chẳng phải duyên mà thơ trào vẫn nghẹn
Lặng trước thu tàn lạc lối mê cung

Sẽ có ngày trở lại thong dong
Nhẩn nha thơ tình vui đời tung thả
Lốc cuốn ưu tư về miền đất lạ
Chốn hoang vu phút chốc hóa thiên đường…


11/2012
Hồ Minh Quang

Thứ Tư, 27 tháng 11, 2013

Nhớ giường gẫy một chân


Cái giường vốn có bốn chân
Cưới được phân phối sướng dần…mê tơi
Nay một chân gẫy giời ơi
May vợ đi vắng không thôi hết hồn

Tìm kìm kiếm gỗ đập dồn
Nhăn nhăn mếu mếu mỏi mòn đẽo, tra
Chửi thầm đểu thật … sư cha
Đứa nào nằm nặng để ta mệt nhoài

Đóng xong lại chợt bật cười
Ngẫm ra trời lạnh chúng đòi …nhẩy rung
Chăn chiên mỏng lót dưới lưng
Không thỏa dùng điện đốt mông cho nàng

Nơi xa em có biết rằng
Mình yêu nhau quá nên giường gẫy chân?
Về nhanh em chớ lần khân
Anh đã đóng lại ta… mần…nghe em…(?)

Hồ Minh Quang

Thứ Hai, 25 tháng 11, 2013

Mệt quá

Bố: Đến bữa ăn rồi, các con lại đi đâu thế?
Con trai: Vâng chúng con ra ngoài có việc...
Con dâu: Chúng con không ăn cơm đâu ạ, bố mẹ không phải để phần.
Mẹ: Ơ cái bọn này... Mẹ dọn cơm lên xong rồi đây này, ăn rồi hãy đi!
Con trai: Thôi mẹ ạ.
Bố: Này, bố bảo, chúng mày đi thế chẳng hóa ra chúng mày để bố mẹ ăn cơm thừa thay cho ... chó à?
(Vợ chồng con kéo tay nhau ra khỏi nhà)
Mẹ: Thôi ông, mệt quá...
Bố: Tôi nói câu này là cực chẳng đã, mà đây không phải là lần đầu tiên, vậy mà chúng cũng coi như không ấy thôi.
Mẹ: Ông bạn thơ tôi khuyên, nên cho chúng ăn riêng chúng sẽ biết lo hơn và tự do ông ạ. Hai lão già mình ăn với nhau...
Bố (trừng mắt): Ông bạn thơ nào đấy? Ai lại khuyên thế bao giờ, bà liệu hồn!
Mẹ: Cái ông này thật là...
Bố (bình tĩnh lại): Có mà chúng ta nên theo lời khuyên của bà bạn tôi trong nhóm dân ca ấy, giao hết cho con dâu quản lý, đi chợ mua gì là tùy nó, mình chỉ giúp nó đặt nồi cơm lên thôi, chứ vẫn ăn chung bà ạ. Như thế bà rảnh rỗi hơn, tha hồ mà thơ với phú...À mà "phú" là gì hả bà?
Mẹ: ??!


26/11/2013
Hồ Minh Quang

Chỉ vì nỗi nhớ

"A lô a lô
         gọi ... mình ... không vì gì
Chỉ vì nỗi nhớ..."
Bỗng dưng ngột thở
Run rẩy bần thần  
Bàn tay nào một thoáng...chạm vai
Tiếng gọi ... vọng từ hôm nay
          hay từ xưa cũ?
Oằn lòng bên bờ bão lũ
          bỏ lại khúc nhạc rừng    
          một thoáng hồn ... say... 

22/11/2013
Hồ Minh Quang

Vui ... tình


Ơi xuân xin gửi gắm
Mấy vần thơ yêu đời
Dẫu khó nhọc xuân ơi
Tình em trao xuân đấy!

Một sớm mai thức dạy
Thấy lòng cứ xốn xang
Biết rằng ai mơ màng
Nhớ người xưa trong mộng

Những con đường trải rộng
Vẫn chỉ mình em đi
Có tiếng ai thầm thì
Hôm nay,…mình ….thế nhé!

Em bật cười hỏi khẽ
Sao thích quá vậy anh?
Nhưng lỡ lắm nhóc ranh
Xin thôi nên gìn giữ!

Ừ thì anh gìn giữ
Ẩn nằm trong …bé xinh
Vẫn gần gũi bên mình
OK … rồi cười nhạo

”Em thật là khờ khạo
Thế giới này đảo điên
Cũng bởi cái…tòm tem
Mà em cười anh đấy!!!”

 
10/3/2010
Hồ Minh Quang

Chủ Nhật, 24 tháng 11, 2013

CẢM NHẬN VỀ THI PHẨM "CHÂN QUÊ"



 

     Kính thưa Ban chủ nhiệm CLB thơ Thông reo, kính thưa quí vị dự buổi giới thiệu tập thơ Chân quê hôm nay, kính thưa nhà thơ Thanh Nhã. Lời đầu tiên cho phép tôi bày tỏ là kính chúc quí vị luôn có sức khỏe dồi dào, gia đình hạnh phúc và mọi sự an lành. Kính chúc nhà thơ Thanh Nhã thật vui trong cuộc hội ngộ này.
   Thưa các thi huynh thi hữu, cầm trên tay tập thơ Chân quê của nhà thơ Thanh Nhã, khi đọc lần đầu, tôi đã viết mấy câu mộc mạc thế này:
Em đọc CHÂN QUÊ đó anh ơi
Thấy một tài năng thật tuyệt vời
CHÂN QUÊ giữ gốc trong muôn sự
Thơ, họa, cùng khoe sắc - hương trời. 
nhưng sau rồi đọc đi đọc lại thấy không đừng được, tôi muốn viết ít dòng cảm nhận. Với những câu thơ tâm đắc mà sợ chưa hiểu đúng, tôi đã xin nhà thơ chỉ giáo, nên hôm nay được phép của Ban chủ nhiệm và Ban tổ chức tôi rất vui mừng được phát biểu trên diễn đàn này.
       Vâng thưa quí vị, đọc Chân quê, tôi đã bắt gặp chân dung một trong những người lính Điện Biên (của Đại tướng Võ Nguyên Giáp) năm xưa,  từng bị địch bắt vào tù, từng xông pha chiến trận, mặc  áo chiến sĩ 36 đường may trên vai mà tưởng tượng ra đó là chỗ "để cài trăng mơ" với sự lạc quan vô bờ bến, để mỗi khi nhớ về lịch sử oai hùng ấy, vẫn trăn trở nguyện ước "Những mong đất nước người hiền, Niềm vui giữ trọn, lưu truyền ngàn sau (Nhân ngày 45 năm chiến thắng Điện Biên). Người lính ấy sau chiến tranh đã trở về với gia đình, sống một cuộc đời bình dị. Thơ của anh là tiếng lòng thấm đậm tình yêu gia đình, quê hương, đất nước. Chỉ đọc 14 từ trong bài thơ Bóng mẹ là đủ để ta cay cay mắt bởi  tình yêu thương, lòng hiếu thảo của người con với mẹ một đời tần tảo:
 Nắng nghiêng cháy rát lưng già
Chiều tàn khuất bóng lệ nhòa mắt con
Nỗi niềm ấy, sự kết tinh của những tình cảm yêu thương mẹ và khát vọng chia sẻ đã được tác giả mô phỏng qua hai câu thơ:      
Mơ thấy đêm về ôm gối mẹ
Nghìn trùng cách trở nghẹn đau thương  
(Đọc Song Hoàng nhớ Thi Hoàng) cũng thể hiện tình yêu quê hương đất nước của người con xa quê, mặc dù tác giả không dùng từ nào để bảo rằng mình đang yêu, nhớ mẹ.
Hạnh phúc gia đình, con cháu xum vầy, thế hệ này nối tiếp thế hệ kia không ngừng phát triển, bắt nguồn sâu xa từ công ơn sinh thành dưỡng dục của lớp lớp mẹ cha được tác giả gửi gấm trong hai câu lục bát vô cùng giản dị mà thấm thía:
 Một nhà con cháu tương lai
Càng sâu nghĩa mẹ càng dài tình cha (Ảnh gia đình)
Bất giác, tôi thấy như được tác giả đồng cảm và chia sẻ với mình và nhớ lại lúc nào đó đã tự hát thầm "Công cha mẹ dưỡng sinh thành/Chảy xuôi nước mắt an lành nghe con..."
Và thật sự mừng vui biết mấy khi nghe tâm sự của ông về hạnh phúc tưởng như không thể nào viên mãn hơn với người bạn đời yêu quí:
 Ông tơ se đạo vợ chồng
 Trời cho "lá thắm chỉ hồng" sánh duyên
(Ảnh thọ 80 tuổi)
      
Thưa các thi huynh  thi hữu, thơ lục bát trong thi phẩm Chân quê đều ở thể "Lục bát truyện Kiều". Thơ ông rất uyển chuyển nhịp nhàng, vần được chuyển hóa linh hoạt và ý thơ khoáng đạt. Háy nghe ông ngẫu hứng tả cảnh bình minh thật đẹp rất sinh động qua hình tượng một cô gái bằng bốn câu lục bát với những hình ảnh rất chọn lọc:     Hướng dương níu giọt bình minh
Bừng lên trời đất ấm tình núi sông
Đôi tay nâng hạt nắng hồng
Vòng cung uốn ngực bóng lồng ban mai (Hướng dương)
Với bài thơ tặng nữ sĩ Kiều Bắc khi dự hội  thơ Văn miếu Quốc tử giám xuân Quí Tỵ, nhà thơ Thanh Nhã tả người đẹp thế này:   
Chao nghiêng chiếc nón quai thao
Mà như vục cả trời sao vào lòng
Dịu dàng một nét lưng ong
Duyên dáng là cái vờ trông mây trời (Hương xuân)
tôi cứ thấy sững sờ, bởi những từ ông dùng "vục cả trời sao", "vờ trông mây trời", khiến cho dù không đi đâu, tôi vẫn thấy như thấp thoáng đâu đây bóng dáng cô gái quan họ đằm thắm duyên dáng đến hút hồn, nhất lại đó là hình ảnh chính xác về Kiều Bắc, một nữ sĩ đã thành danh trong nhiều câu lạc bộ thơ nói chung và Thông reo nói riêng.      
Rung động rất thơ trước sắc đẹp và tài năng của "Nàng Sita", Chủ nhiệm CLB thơ Hoa Sứ Thái Nguyên, nhà thơ đã thổ lộ:
Em như "Hoa Sứ" ngời ngời
Anh như sóng biển suốt đời lao xao
Rồi rất dí dỏm, bỗng nhiên ông hỏi:
Kiêu sa như vóc lụa đào
Liệu vầng trăng có lọt vào mắt hoa (Em như)
Tôi rất thích bốn câu thơ này, nhưng trộm nghĩ, muốn thay chữ "như vóc" sau "Kiêu sa" bằng chữ "vóc dáng", và bật cười một cách thú vị rằng nhà thơ lại trở thành "vầng trăng". Cũng phải thôi, trăng lung linh dưới sóng biển lăn lăn...sóng lao xao ru nhẹ và ngất ngây gửi gấm bóng trăng in hình trong mắt em...thật là lãng mạn.
      Vâng, thưa các nhà thơ, thưa các bạn, suốt cả cuộc đời, nhà thơ Thanh Nhã đã tận tụy trung thành đi theo cách mạng, không chỉ cầm súng trong chiến tranh, ông đã kinh qua Đại học kinh tế trong hòa bình, rồi  nhiệt tình cống hiến với tất cả tài năng đức độ của mình, luôn tự hào và giữ gìn phẩm giá của người lính Cụ Hồ. Ông có cuộc sống gia đình thuận hòa hạnh phúc, có những người bạn tâm đắc tri kỷ, có nhiều bạn thơ độc giả thơ yêu quí ông nồng nàn. Nhưng không phải cuộc đời chỉ có hạnh phúc và niềm vui. "Nàng thơ" là nơi ông gửi gấm những gì ông phải trăn trở có lúc đến mệt nhoài:  
Đã toan quên hết sự đời
hoặc là ... Đã toan dứt mối tơ mành gần xa (Đã toan)
gửi những suy ngẫm sâu sắc về nhân tình thế thái, khi thì thảng thốt:   
Cõi nhân thế kẻ cười người khóc
Nghề  trần gian buôn dọc bán ngang
Chợ Giời tăng giá lan tràn
Những lo cùng ngại những than cùng phiền (Ngại)
lúc lại rất thâm trầm:
Đất trời cùng nhau vận chuyển
     Thơ nhạc rồi hóa dở hay
Sử sách còn người chép lại
   Giục ta suy ngẫm đó đây (Thăm lại Côn Sơn). Vâng, cùng là một bài thơ, bài ca hôm nay có thể bị chê là dở, thậm chí bị lên án nữa, nhưng lâu lâu sau lại được khen là hay. Chuyện đời là vậy. Nhưng nhà thơ tin lịch sử bao giờ cũng được ghi lại một cách trung thực để cái gì là sai cái gì là đúng phải được phân minh tỏ tường. Lời thơ thật giản dị nhưng hàm ý sâu sa khiến người đọc phải suy ngẫm về con người, về thời cuộc... những gì đã qua, hôm nay và ngày mai.   
     Thưa quí vị, dù có những phút trăn trở mệt nhoài, khi thảng thốt lúc sâu sắc thâm trầm như thế, nhưng sau hết vẫn là một Thanh Nhã bao dung hiền dịu, một Thanh Nhã tự tin nhưng không kiêu ngạo, một Thanh Nhã luôn giữ được những phẩm hạnh rất chân quê từ cốt lõi:
Dẫu chưa trọn kiếp nhân sinh
Với chân quê cũng ấm tình núi sông   (Chân quê)
mà không kém phần lịch lãm đầy hiểu biết của một trí thức thành Nam, đã từng theo thầy học đạo nấu sử sôi kinh một thời. Tình cờ tôi mới được biết, nhà thơ Thanh Nhã được học chữ Nho tới 3, 4 năm, hẳn là tác giả thuộc lớp người hiếm trong giới làm thơ ngày nay. Chả thế mà ông đã tự sự:
Ông đồ xứ Nghệ luôn tâm đắc
Thày khóa thành Nam vẫn thiết tha (Tám ba tự sự)
Sự sâu sắc, tài hoa còn được thể hiện ngay cả trong những bài thơ họa mang tính trào phúng như "Văn miếu Nguyên tiêu": Tác giả rất "tưng tửng" rằng:
Rồng cõng "Ngũ thường" tâu thượng đế
Bóng gồng "Thất trảm" gửi dòng Ngân
nên:       Năm mới dập dìu toàn mốt mới
     "Hào hoa" rặt những dáng thanh tân
Vâng Nhân Lễ Nghĩa Trí Tín, cái Ngũ thường đó (THIỆN) và sự trừng trị  cái ÁC (nhắc đến "thất trảm", chúng ta nhớ lại sự kiện Chu Văn An ngày xưa dâng thất trảm sớ lên vua Trần Dụ Tông...) chỉ có ở ... thượng giới xa vời thì ta có bâng quơ tự hỏi lòng rằng, cái bùng nhùng bê bối  như tham ô tham nhũng gì đấy bây giờ liệu có chống nổi không? 
Tài hoa, đức độ, tận tụy, thủy chung...ông có đủ, có điều ông đã phải chấp nhận, hay nói cách khác, nhận ra cái sự: "Đa đoan mộng ảo" của mình một cách chua sót, thầm lặng để vẫn "chung tình chân quê" mà tỏa sáng một cách thầm lặng qua những vần thơ cho đời: 
   Chắt chiu xuyên suốt cuộc đời
   Mỗi từ, mỗi ngữ,... sáng ngời chữ tâm
(Tấm lòng vàng)
và đây là "chân dung" tâm hồn thơ Thanh Nhã:
Thơ ở trong ta chẳng có mùa
Chẳng vì bạc tiền danh với lợi
Kiếp tằm đến thác vẫn vương tơ.
    Thưa các nhà thơ, thưa các bạn, Cụ Nguyễn Công Trứ, quan văn quan võ song toàn xưa có chủ trương rằng, làm trai là mắc nợ tang bồng, nghĩa là làm sao hai vai gánh vác sơn hà, tung hoành dọc ngang giữa trời đất. Đó là nói chung, còn riêng với nhà nho là nợ sách đèn phải trả bằng nghiên bút. Thì đây, nhà thơ Thanh Nhã ngậm ngùi tự cất cho mình cái gánh nặng tang bồng với công danh sự nghiệp khi nghỉ hưu bất đắc dĩ, nhưng mãi còn vấn vương với lục bát, thâm thúy với Đường thi, bay bổng với hồn thơ mà như sau này ta thấy, mấy chục năm trời ông đã thai nghén và cho ra đời hàng chục đứa con tinh thần rất tinh anh:  
Người về nhẹ gánh tang bồng
Trời yên biển lại lặng lòng với ai
(Vấn vương lục bát)
Cũng bởi thế, hôm nay, chúng ta mới có hạnh phúc được hội ngộ để chúc mừng nhà thơ Thanh Nhã với Chân quê, tập thơ thứ 11 thấm đậm tình người. Cũng mong và tin rằng đó không phải thi phẩm cuối cùng của ông. Với riêng tôi, chỉ là người yêu thơ và tập toạng làm thơ, không đáng là học trò của nhà thơ Thanh Nhã, về tuổi đời thì chỉ như em út của ông, mà hôm nay lại cứ dài dòng, có gì không phải xin nhà thơ và quí vị bỏ quá cho. Để thay cho lời kết, tôi xin tiếp mấy câu kính tặng nhà thơ Thanh Nhã:                                      
Chúc mừng anh em thật kiệm lời
Quẩn quanh quanh quẩn dạ rối bời
Mong anh thơ đời còn lưu luyến
Thọ ngoại trăm năm bút chẳng rời...

Xin cảm ơn nhà thơ Thanh Nhã. Xin cảm ơn sự lắng nghe của quí vị./.

Hà Nội 27/10/2013
Bùi Thị Kim Thư
Hội viên Câu lạc bộ thơ
Thông reo Hà Nội