Về nơi sơ tán chiều nay
Bồi hồi nhớ lắm những ngày rất xưa
Chè tươi nóng bỏng đêm xa
Rau khoai sắn luộc cả nhà nhâm nhi
Vào rừng lội suối mải mê
Dao khoắng kiếm củi gánh về nhà ăn
Chuối rừng hoa đỏ, trắng Ban
Hoa Mua-Sim tím ngắt lan núi đồi
Suối trong róc rách liếc cười
Chùm thơ quấn quýt hai người yêu nhau
Học thi mơ tận đâu đâu
Ôm hôn trăng tỏa thẫm mầu mắt ai
Mộng mơ em mãi mỉm cười
Hứa yêu người suốt một đời thủy chung
Bây giờ về lại nhớ không
Thẫn thờ lội suối tưởng mong bóng người
Giếng mát trong ai lấp rồi
Lớp đâu hầm trú ẩn ngồi năm nao
Dọc chua dọc ngọt cao cao
Ai tung ai hứng ăn vào bụng no
Sáng tìm đào củ sắn to
Chiều về gánh củi dốc mơ gập ghềnh
Nứa ơi vắt có than phiền
Tay dao người gạt ngon lành êm ro?
Đâu rồi Trường ca Sông Lô
Chúng em mải hát chẳng cho thầy vào
Ba bè êm ả tuyệt sao
Quên đi bụng đói dạ gào sắn khoai…
***
Giật mình tiếng chị đâu đây
Thấy không em? cảnh đổi thay đã nhiều
Ăn đi! lời chị ngọt ngào
Thấm từng ký ức tuôn trào buồn vui
Nồi cơm nhỏ nhớ sắn lùi
Giò thịt gợi nhớ chút thôi cua đồng
Trái cam canh ngọt nhớ hồng
Nhớ đu đủ bé chị trồng héo hon
Gửi chị quà em chúc mong
Chị khỏe chăm sóc cháu con trong nhà
Bạn em sáng ý hiền hòa
Nhờ chú trưởng xóm tặng quà bé thơ
Mẫu giáo lớp đã lập ra
Chúng em góp lại để mà động viên
Gọi là một chút thảo hiền
Gửi nơi sơ tán vùng miền hoang sơ
Nghĩa ơi không thể hững hờ
Tình ơi tiền chẳng che mờ thủy chung
Chị ơi chị có chờ không
Sang năm, năm nữa em còn về đây
Ngậm ngùi đâu chỉ lần này
Bức hình vội chụp tháng ngày giữ lưu
Tiễn chúng em một buổi chiều
Sắn gạo chị gửi đọng nhiều yêu thương
Chúng em rong ruổi đường trường
Trở lại Hà Nội “thiên đường” chị trông
Giàu nghèo sắc sắc không không
Tình người giữ mãi cho lòng ấm thôi…
11/2010
Hồ Minh Quang
Bồi hồi nhớ lắm những ngày rất xưa
Chè tươi nóng bỏng đêm xa
Rau khoai sắn luộc cả nhà nhâm nhi
Vào rừng lội suối mải mê
Dao khoắng kiếm củi gánh về nhà ăn
Chuối rừng hoa đỏ, trắng Ban
Hoa Mua-Sim tím ngắt lan núi đồi
Suối trong róc rách liếc cười
Chùm thơ quấn quýt hai người yêu nhau
Học thi mơ tận đâu đâu
Ôm hôn trăng tỏa thẫm mầu mắt ai
Mộng mơ em mãi mỉm cười
Hứa yêu người suốt một đời thủy chung
Bây giờ về lại nhớ không
Thẫn thờ lội suối tưởng mong bóng người
Giếng mát trong ai lấp rồi
Lớp đâu hầm trú ẩn ngồi năm nao
Dọc chua dọc ngọt cao cao
Ai tung ai hứng ăn vào bụng no
Sáng tìm đào củ sắn to
Chiều về gánh củi dốc mơ gập ghềnh
Nứa ơi vắt có than phiền
Tay dao người gạt ngon lành êm ro?
Đâu rồi Trường ca Sông Lô
Chúng em mải hát chẳng cho thầy vào
Ba bè êm ả tuyệt sao
Quên đi bụng đói dạ gào sắn khoai…
***
Giật mình tiếng chị đâu đây
Thấy không em? cảnh đổi thay đã nhiều
Ăn đi! lời chị ngọt ngào
Thấm từng ký ức tuôn trào buồn vui
Nồi cơm nhỏ nhớ sắn lùi
Giò thịt gợi nhớ chút thôi cua đồng
Trái cam canh ngọt nhớ hồng
Nhớ đu đủ bé chị trồng héo hon
Gửi chị quà em chúc mong
Chị khỏe chăm sóc cháu con trong nhà
Bạn em sáng ý hiền hòa
Nhờ chú trưởng xóm tặng quà bé thơ
Mẫu giáo lớp đã lập ra
Chúng em góp lại để mà động viên
Gọi là một chút thảo hiền
Gửi nơi sơ tán vùng miền hoang sơ
Nghĩa ơi không thể hững hờ
Tình ơi tiền chẳng che mờ thủy chung
Chị ơi chị có chờ không
Sang năm, năm nữa em còn về đây
Ngậm ngùi đâu chỉ lần này
Bức hình vội chụp tháng ngày giữ lưu
Tiễn chúng em một buổi chiều
Sắn gạo chị gửi đọng nhiều yêu thương
Chúng em rong ruổi đường trường
Trở lại Hà Nội “thiên đường” chị trông
Giàu nghèo sắc sắc không không
Tình người giữ mãi cho lòng ấm thôi…
11/2010
Hồ Minh Quang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét