Thứ Năm, 4 tháng 7, 2013
Sáng bừng ước hẹn
Trong giao mùa trời mưa hay nắng
Nhịp đập trái tim đều hướng đến em yêu
Tím ngắt hoàng hôn tĩnh mịch cô liêu
Hay rạng rỡ bình minh luôn sáng bừng ước hẹn
Hãy đến với anh nàng thơ đừng e thẹn
Cho anh say nhìn mắt đọng giọt sương tan
Chạm nhẹ yêu thương lên hạnh phúc muôn vàn
Nghe hồn mình đắm chìm trong kỉ niệm
Dẫu dòng đời lắm phong ba thác ghềnh nguy hiểm
Thuyền anh vững tin lái chèo chống vượt qua
Nụ cười nơi em giúp xóa những nhạt nhòa
Làm tan biến mộng phù du đưa anh về thực tại
Đó là yêu em yêu đời thêm nhẫn nại
Khi bận bịu chân tay lúc tâm trí mở mang
Nhận ra sự sống quanh co nhưng tốt đẹp vô vàn
Chờ nghĩa cử cao sang và tấm lòng chân thiện
Hãy song hành cùng anh ca bài ca ước nguyện
Thế giới nhân từ thôi hết đảo điên
Dưới khoảng trời thơ dung dị rất hiền
Cây hạnh phúc đâm chồi lộc cành xanh lá
Hoa thơm hương sẽ kết thành trái quả
Trên mọi miền ghi dấu đậm thời gian
Ta mãi gần nhau giữa xa cách mênh mang
Gửi đời những trang thơ ấm nồng hơi thở
Anh yêu em vườn thơ Xuân mãi nở
Trong giao mùa đang đón nắng hứng mưa
Giữa không gian yên ả mộng mơ
Anh gõ tiếp hàng chữ dài nhung nhớ…
4/2011
Hồ Minh Quang
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Sao cô độ này "đồng bóng" thế
Trả lờiXóaLúc chữ to, lúc chữ nhỏ
Mà sao thơ lại viết liền dòng như văn xuôi.
Hay tin cô "váng mày chóng mặt" đến cả tuần nay rồi. Lại uống "bia tự chế" đi. Khỏi ngay thôi mà. "thuốc tiên" đấy. Ngày bé (1947) lúc cô bắt đầu hình thành trong bụng mẹ. Sáng sớm nào tôi cũng phải "bán bia" cho bà thím vừa sinh em nhỏ. các cụ ngày xưa "quý cái món "bia" ấy lắm.
Dông dài thế thôi. Nhờ cô viết chữ to ra và viết theo dòng tho cho "người đọc" nhờ. Xin cám ơn trước.
Khổ thân "cô ấy", tự nhiên nó thế, xuống dòng mãi mà không được Lặng lẽ thơ ạ. Trông kiểu này là "cô ấy" hết thời làm thơ rồi hu hu...
Trả lờiXóa"cô ấy" không khổ thân đâu
Trả lờiXóaCô ấy sung sướng lắm đấy. Có người đọc "sách vàng" của "cô ấy" đã viết thế này:
Kim thư viết cuốn sách vàng
Bên trong thấy rõ một NÀNG KIM THƯ
Tận tình, chân thật, vô tư...
Đổ nhiều nước mắt giờ dư nụ cười
Dẫu chưa đi trọn kiếp người
Đã lâng lâng rũ sạch rồi: Trần ai...
Đỗ Đình Tuân