Thứ Tư, 19 tháng 6, 2013

Về Thiện Giao

(Thiện Giao là cơ sở nuôi dậy các cháu con liệt sĩ  và trẻ mồ côi bị nhiễm chất độc da cam)

Con ngơ ngơ hát lời ngòng ngọng
Tôi gượng cười che dấu nỗi đau
Con nằm co ro lạ lẫm khách từ đâu?
Tôi nắm tay con mắt buồn im lặng

Em khiếm thính tay khua trời cao rộng
”Nắng trưa rồi, cô ở lại, xơi cơm!”
Tay mảnh gầy, chân tật nguyền, em vẫn “đi” nhanh
Ngồi xe lăn, học, làm, mắt rạng ngời khiến tôi bối rối

Chị nói chị cười chân đi mòn lối
Tự vật lộn cất nhà trong gió bão thường niên
Từ bao giờ? chị là nam nhi dũng mãnh trận tiền
Rồi thành đàn ông trụ cột kia thường nhật

Yếu đuối trốn đâu khi thân đầy bệnh tật
Phép mầu nào dẫm đạp mọi khó khăn
Lăn lộn bên đàn con tật nguyền dạy chúng bớt tối tăm
Nụ cười ròn tan trong nỗi buồn hoang dại

Chị tả đột hữu xung đêm ngày mê mải
Điếu thuốc giúp an bình vắt vẻo trên môi 
Chưa thoát nhọc nhằn mơ ước vẫn xa xôi
Nhưng đã sáng một ngày mai khác lạ...

Chúng tôi ra về bâng khuâng khôn tả
Tự nhủ mình đừng toan tính trước sau
Hãy nhìn xuống mới thấy đời khổ đau
Biết rung động và thương người bất hạnh

Chốn tâm linh hương ngạt ngào thanh tịnh
Nơi cõi trần tình trọn vẹn trước sau
Dù thời gian trôi mau đi mau
Yêu thương vẫn đang về gọi xa xôi người lính…

5/2010
Hồ Minh Quang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét