Thứ Bảy, 1 tháng 6, 2013

Chat chit

Nam: Chào bạn. Không biết sao tôi lại vào đây.
Nử: Hì hì, không sao. Tôi cũng chào bạn đây.
Nam: Bạn đang làm gì đấy?
Nữ: À, tôi đang viết một cái gì đó. Còn bạn thì sao?
Nam: Tôi đang nghỉ giải lao sau ba ngày liền điên đầu…
Nữ: Chết, đừng có điên đầu. Nguy hiểm lắm, có điên điên chỗ khác đỡ hơn…Bạn làm công việc gì thế?
Nam: Tôi làm kế toán cho một công ty Hàn Quốc.
Nữ: Vậy hả, tuyệt thật. Ta sẽ nói chuyện sau. Bây giờ tôi phải ra ngoài vì có hẹn. Tạm biệt nhé.
Nam: OK. Hẹn gặp lại.
***

Nam: Xin chào người bạn mới quen.
Nữ: Vâng, xin chào.
Nam: Bạn có rảnh không? Mình muốn chuyện tiếp với bạn
Nữ: Xưng mình rồi hả hì hì…
Nam: Thì xưng vậy cho thân mật  mừ.
Nữ: Hôm nay Sếp đi đâu mà để ông kế toán chat chit trong giờ làm việc thế này?
Nam: Sếp về nước rồi...Cho mình hỏi bạn quê đâu ta?
Nữ: Mình quê gốc ở Hưng Yên, nhưng ở Hà Nội thì mấy đời rồi…Còn bạn?
Nam: Mình quê Nha Trang.
Nữ: Hè hè, quê chồng mình cũng ở Nha Trang.
Nam: Vậy hả. Thế bạn có hay về Nha Trang không?
Nữ: Có chứ, năm nào cũng về.
Nam: Thế bạn làm gì? Làm ở đâu?
Nữ: Ui dào, bạn hỏi làm gì? Xin lỗi nhé. Mình có Fone
***

Nam: Sao phải bí hiểm thế?
Nữ: Chẳng có gì bí hiểm. Mà thôi, bạn làm việc ở đó có bận lắm không?
Nam: Cũng bận, nhưng do mình tự sắp xếp công việc ấy mà.
Nữ: Xin lỗi nhé, bạn năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Nam: Mình sinh năm 1976
Nữ: Bạn có gia đình riêng rồi chứ?
Nam: Chưa, chưa có mảnh tình vắt vai nào…
Nữ: Thế thì không được đâu, phải lấy vợ “khẩn trương”!
Nam: Cảm ơn về lời khuyên nhé.
Nữ: Cứ rượt theo các bóng hồng đi. Khi nào thấy khó khăn thì kêu một tiếng, mình sẽ giới thiệu cho vài cô mà lựa chọn rồi tìm hiểu may ra đến số chăng…
Nam: OK. Nhưng mà này, sao bạn hỏi gì mình cũng trả lời mà mình hỏi lại thì bạn cứ lơ lơ đi? Bạn làm ở đâu? Bạn có chồng rồi thì bạn đã tiết lộ, nhưng bạn có thể kể chuyện thêm cho mình nghe không? Xin lỗi nhé. Tự nhiên mình lại thích nói chuyện với bạn, mặc dù vừa mới quen…
Nữ: Vậy hả. Cũng chẳng có gì đặc biệt. Có điều, nếu bạn biết mình đang làm ở đâu, mình là ai, vân vân và vân vân thì bạn sẽ không thích nới chuyện với mình nữa. Mà mình thì không muốn tự nhiên vừa mới quen bạn xong đã lại biến mất.
Nam: Ồ sao kì zậy? Không bao giờ có chuyện đó…
Nữ: Chắc chắn đó. Vậy nên cứ chat như thế này là được Nam ạ. Mình không kể về mình, nhưng Nam cứ yên tâm, mình là người tử tế he he…không gây phiền hà gì cho bạn đâu!
Nam: Dù bạn là ai, dù bạn làm gì, mình vẫn thế thôi, chúng ta vẫn vui vẻ chat với nhau mà. Nhưng mình vẫn muốn biết về bạn. Chả lẽ mình bảo mình tò mò…
Nữ: Tò mò hay không thì cũng chỉ có thế. Mình lại có fone rồi. tạm dừng đã nhé.
Nam: Ôi bạn thật là …dễ đến mức khó chịu, hừ…Bye!
***
Nam: Chào người bí hiểm. Hôm nay ta nói chuyện thật nhiều nhé. Bạn đang làm gì đấy?
Nữ: Mình chẳng làm gì cả. Chỉ đang chat với bạn đấy thôi. Sếp đi đâu rồi Nam?
Nam: Sếp ra ngoài có việc.
Nữ: Nam làm ở đó có bận lắm không?
Nam: Cũng bận. Cái gì cũng đến tay.
Nữ: Thế sao không đề nghị công ty tuyển thêm người.
Nam: Có, cũng đang tuyển.
Nữ: Nên tuyển thêm vài cô nhân viên nữ Nam ạ, hì hì…
Nam: Thì chắc phải vậy, nhưng mệt quá…
Nữ: Sao mà mệt? Nam nhớ rằng chị em thường rất chịu khó và làm việc cẩn thận hơn nam giới đấy nhé.
Nam: Mình biết, biết mà. Nhưng thôi, không thích nói chuyện công ty đâu.
Nữ: Thế nói chuyện tìm người yêu cho Nam vậy?
Nam: Bạn cứ thích đùa.
Nữ: Mình không đùa đâu. Mình có hai cô em một cô sinh năm 1980, một cô sinh 1977, tức là không còn trẻ đâu. Họ không đẹp, cũng chả xấu, nhưng họ đều tử tế he he…Một cô thì cao cao, thon thả, ít nói. Một cô thì thấp hơn, không mập không ốm, vui vẻ nói nhiều hơn.
Nam: Ôi bạn làm mình rối tinh lên đây này.
Nữ: Chết thật, mình xin lỗi nhé, mình say sưa quá…

Ghi chú: Nam là người Nha Trang nên nói theo giọng miền Trung, nhưng người viết không có khả năng "nhại" nên viết theo giọng miền Bắc.   
Nam: Không có gì phải xin lỗi cả. Bạn thật nhiệt tình. Nhưng mình chỉ thích…nói chuyện về bạn thôi.
Nữ: Chuyện về mình hả? Nào thì nói. Mình là phụ nữ, chắc chắn rồi. Mình có chồng, hiển nhiên. Mình có con, đã hẳn là như thế. Mình là người miền Bắc, là dâu miền Trung. Tính tình mình vui vẻ. Mình không đẹp...
Nam : Thôi thôi nào…
Nữ: Ơ hay, bạn muốn nói chuyện về mình mà?
Nam : Ừ, mình cũng vô lí thật. Mình chẳng biết nói sao bây giờ. Mình càng cảm thấy bạn thật bí hiểm…
Nữ: Chết tôi không, bạn hỏi tôi, bữa trước tôi lờ đi, hôm nay tôi kể vanh vách thì bạn lại không chịu nghe. Thì thôi, ta lại trở về tình huống cũ, tôi lục vấn bạn vậy… Nam này, bạn có định học tiếp nữa không?
Nam : Không. Ngày xưa đã có lần mình tưởng được ra học ở nước ngoài, nhưng rồi câu chuyện không thành, từ đó mình không thích học thêm nữa, cứ đi làm vậy thôi.
Nữ: Tiếc nhỉ, nhưng ngày đó bạn định học gì vậy?
Nam : Học “Thần học”.
Nữ: Mình xin lỗi. Bạn theo đạo nào phải không?
Nam : Ừ, mình theo đạo Tin Lành. Bạn thì sao?
Nữ: Mẹ mình và họ ngoại theo đạo Công giáo. Nhưng rồi mẹ mình mất sớm, nhà mình ít quan hệ với họ ngoại, nên chỉ theo bên nội. Một số theo đạo Phật, một số theo Lương tức là chỉ thờ cúng gia tiên, giỗ chạp…thôi.
Nam : Vậy hả. 
Nam : Ba mình là mục sư đấy, anh hai mình cũng vậy. Nhưng ba mình già rồi, về nghỉ ít năm nay.
Nữ: Má Nam còn đi làm không?
Nam : Má mình đã mất khá lâu rồi.
Nữ: Mình xin lỗi. Thế Nam có hay về Nha Trang thăm ba không?
Nam : Một năm mình về vài lần thôi. Ba mình nhiều bệnh lắm, nhưng may có các anh chị ở quanh đó nên cũng đỡ.
Nữ: Nam phải về thăm ba luôn đi, ổng già yếu quá chả biết thế nào…Mà Nam có hay đi lễ nhà thờ không?
Nam : Có chứ. Mình còn tham gia thêm một vài công việc, chuẩn bị các nhạc cụ, thiết bị ... trước khi vào buổi lễ nhất là chủ nhật.
Nữ: Hay nhỉ. Mình không hiểu về đạo Tin Lành của bạn, hoặc đạo Công giáo nhưng mình lại thích nghe Thánh ca lắm… Nam này, thế nếu bạn lấy vợ, thì cô ấy cũng phải là người theo đạo như bạn à?
Nam : Không hẳn thế, nhưng như vậy sẽ thuận hơn.
Nữ: Mình hỏi thế vì mấy cái cô em mình định “làm mối” cho Nam ấy, chả cô nào theo đạo gì cả, con cộng sản “nòi” hi hi…
Nam : Thế bạn cũng … như họ hả?
Nữ: Họ là con cộng sản nòi, còn mình thì là cộng sản chính hiệu (!)
Nam : Bạn vào Đảng hồi nào? “dữ” quá ta…
Nữ: Hê hê, sợ rồi hả? Sợ mình thì cứ sợ thoải mái, nhưng đừng sợ các cô em kia nhé. Chúng hiền mà, toàn các cô gái mới lớn, ấy chết, lớn lâu rồi nhưng đại loại là con nhà lành, tử tế,…
Nam : Mình nhát lắm bạn ạ, ngại làm quen các cô gái.  Cũng bởi vậy, cả nhà mình giục giã lấy vợ mà mình cứ lì ra thôi. Chỉ bây giờ chuyện trò với bạn, mình tự nhiên lại bạo dạn lên hi hi…
Nữ: Bạo dạn với mình thì chẳng để làm gì. Mình bảo này, hôm nào mình gọi một cô lên mạng chat cùng với Nam và mình, chat tay ba nhé, kiểu Conference ấy. Sau rồi, từ từ mình rút lui cho hai đứa tự nhiên. Biết đâu Nam lại chả thích cô ấy…Nhưng trước tiên, Nam phải nghĩ xem, sẽ làm quen với cô cao hay cô thấp, cô già hơn hay trẻ hơn, cô ít nói hay nói nhiều…thì mình mới nhắn được.
Nam : Ui giời, bạn thật là…Cứ để mình và bạn chat với nhau như hồi nào tới giờ có phải thích không. Nhất là hôm nay, bạn không ngắt giữa chừng, bạn trò chuyện với mình có vẻ thoải mái hơn há…
Nữ: Không phải chỉ là thoải mái, mà là … thích, là say sưa hẳn hoi hà hà…
Nam : Vậy thì tốt quá. Mình cảm ơn bạn.
Nữ: Sao phải cảm ơn hả Nam ? Mình cứ nghĩ mình vẫn nói chuyện với bạn từ lâu rồi, chứ không phải chỉ từ mấy bữa nay tình cờ Nam “xông” vào chat với mình…
Nam: Sao kỳ zậy? nhưng là cái kỳ rất đáng yêu he he…
Nữ: Suỵt , Nam nói gì thế? Có điều, đôi khi mình còn muốn nghe giọng nói thật của Nam, xem có giống như khi bạn chat với mình mà mình tưởng tượng hình dung ra không nữa kia.
Nam : Thế thì mình sẽ gọi điện thoại cho bạn nhé. Bạn cho mình số đi!
Nữ: Là nói thế thôi, đấy là những lúc mình như bay tới thiên đường…
Nam : Ôi bạn khó hiểu quá, nhưng thật là dễ chịu…
Nữ: Chết, mải chat với bạn, mình lỡ việc mất rồi, mình phải đi đây. Hẹn gặp lại sau nhé Nam .
***
Nam: Đây rồi, mình “tóm” được bạn rồi hì hì…
Nữ: Chào….
Nam : Bạn đang làm gì thế?
Nữ: Tớ đang ở TP HCM đây. Tớ vừa bay vào sớm nay…
Nam : Ơ ơ…sao không báo cho mình biết? mình ra đón. Mình làm ở ngay trên đường ra sân bay mà!
Nữ: Hơ hơ, tớ vội quá. Với lại, cậu ra đón tớ, lỡ ra cậu ngất thì ai cứu?
Nam : Bạn cứ thích đùa…Nói chuyện nghiêm chỉnh đi nào!
Nữ: Thì mình vẫn đang nghiêm chỉnh đây, chỉ ngoại trừ mỗi hai từ cậu tớ…Mình ở tận Thủ Đức cơ, chiều nay về Nguyễn Thị Minh Khai, rồi tối ra bắc luôn.
Nam : Còn kịp mà…
Nữ: Kịp gì cơ?
Nam : À à kịp để chúng mình gặp nhau…
Nữ: Mùi mẫn quá nhỉ “Chúng mình gặp nhau”…
Nam : Bạn đừng chêu mình tội nghiệp. Mình không thể nào làm việc nổi nữa. Mình cứ như người mộng du, không biết đi tới phương nào…
Nữ: Tèn ten, bạn mộng du ban ngày ban mặt hử?
Nam : Thôi nào, nói nhanh lên đi, đúng lúc này bạn ở địa chỉ cụ thể nào, mình sẽ phi đến ngay.
Nữ: Không cần xin phép Sếp, không cần giải quyết công việc gì ở công ty hả?
Nam : Ừ…thì kệ mình, mình lo được mà.
Nữ: Thế Nam có đồng ý tới gặp cô gái nào đó không, thì mình sẽ hẹn để đến. Khi ấy, nếu rảnh mình có mặt, mà không thu xếp được thì lúc khác. Tính mình thật thà cứ phải thỏa thuận trước.
Nam : Mình cũng thích nhất cái tính thật thà. Bởi vậy, mình không nói dối bạn được. Mình không gặp cô gái nào khác cả, chỉ gặp bạn thôi…
Nữ: Nam ơi, Nam chả hiểu gì cả. Nam gặp mình, Nam sẽ chết ngất, vì chẳng may cơn huyết áp nào đó sẽ bùng phát…Mà mình thì đâu muốn hại Nam ?
Nam : Sao bạn cứ nói kiểu đó mãi thế? Dù bạn có như thế nào, mình cũng bình tâm mà, và mình vui vì được gặp bạn, vậy thôi. Mình lành lắm, mình không làm gì bạn đâu…
Nữ: ha ha ha “không làm gì bạn đâu…” Đương nhiên là như vậy rồi. Nhưng khi ấy, mình sẽ buồn lắm. Nỗi buồn không đặt được thành tên…Và chúng mình chắc chắn phải xa nhau kể cả trên những dòng chat chit vui vẻ này.
Thôi chào bạn, mình out đây. Công việc đang đợi mình. Ra bắc, mình lại chat tiếp nhé Nam !
Nam : Kìa kìa từ từ đã. Cho mình xin số di động của bạn vậy!
Nữ: OK. Số của mình là 0999888111. Đừng gọi mình trước 6 giờ sáng mai. Bye!

Nam : Này cô bạn quái quỉ kia ơi, cô ra Hà Nội rồi hả?
Nữ: “Cô bạn” hả? Nghe thật lạ tai! Quái quỉ thì chính xác rồi ha ha…
Nam : Tôi nhớ cô quá đi mất, tôi bắt đền cô đấy!
Nữ: Trời cao đất dày ơi, em cũng nhớ Nam đến chết mất…hu hu
Nam :???
Nữ: Nhưng em bảo Nam này: sống ý mà, là nhiều khi phải làm những gì mình hổng thích, và không làm những gì mình thích. Chứ không phải cứ thích gì làm nấy đâu! (chửi cha không bằng pha tiếng, hãy tha lỗi cho em nhé Nam!)
Nam : !!!
Nữ: Nam đang lo em thần kinh hay đại loại là tâm thần gì đấy đúng không? Thì em đã bảo Nam đừng muốn biết em là ai và răn đe ý nói Nam đừng có ý định thân thiết với em mà!
Nam : Sao tự nhiên bạn lại đổi giọng thế cơ chứ? Chịu thật!
Nữ: Đó thấy chưa, mình mà dở trò õng ẹo ra là bạn hốt ngay. Nhưng thế là được. Mình lại biết thêm bạn là người đàn ông tử tế, đúng mực.
Nam : Đừng trêu mình nữa, kẻo mình lại điên lên mất đây bạn thương mến của mình!
Nữ: Đừng xúc động quá như thế Nam ! Bạn phải biết rằng chúng ta chỉ gặp nhau qua mấy dòng chat chit. Bạn có thể thích chuyện trò với mình, mình cũng vậy (mà bạn không biết rằng thực ra mình còn thích hơn cả bạn nữa!). Nhưng đó chỉ là cảm tính, là tưởng tượng thôi. Bạn hãy “xông pha” ngoài đời nhiều đi, bạn sẽ gặp những người bạn gái tốt, dễ thương, đáng yêu thực sự…và Nam sẽ tìm được người bạn đời ý hợp tâm đầu.
Nam : Mình biết, mình biết mà. Tuy nhiên, không hiểu sao, mình cứ lúng túng nhưng lại rất đam mê tìm đường đi trong cái mê lộ lạ kì này, mà ở đó có bóng hình của bạn lúc ẩn lúc hiện đầy mê hoặc…
Nữ: Hãy tha lỗi cho mình. Mình đã làm bạn mất thời giờ đó. Vui vẻ thì cũng chỉ có chừng mực, sa đà quá lại vô tình làm hại bạn. Mình phải cảm ơn mạng mẽo nhưng cũng lại trách nó, lợi bất cập hại…
Nam : Bạn nói gì lung tung thế mình không hiểu?
Nữ: Làm sao mà bạn hiểu được cơ chứ, khi mà mình đang rối như tơ vò đây…
Nam : Thì bạn kể cho mình nghe đi, bạn buồn hả, rối ren hả, vì lẽ gì chứ?
Nữ: Mình bảo bạn mình có chồng rồi, nhưng hình như bạn không quan tâm? Mình bảo mình có con, bạn cũng mặc kệ?
Nam : Đúng vậy, chả có gì ảnh hưởng đến tình cảm của mình. Mình thích nói chuyện với bạn thôi mà. Mình xin lỗi, mình có linh cảm, hình như chồng bạn không còn ở bên bạn nữa, anh ấy ở xa…?
Nữ: Thì thế, khi gặp Nam trên mạng này, kiểu trò chuyện của Nam giống…chồng mình quá, nên mình bị cuốn hút, mình tưởng mình đang nói với anh ấy, nhất là giọng nói miền Trung thật dễ thương…
Nam : Thì ra là thế. Vậy thì bạn hãy vui lên, sao lại buồn?
Nữ: Mình như sống lại thời đã qua, mình cũng không ngờ được cách nói của mình lại hòa đồng được với bạn khi mà…
Nam : Sao cơ?
Nữ: Khi mà bạn sinh ra, lần đầu tiên được cất tiếng khóc chào cuộc đời đáng yêu này, thì mình đã có…2 con rồi Nam ạ.
Nam : ???
Nữ: Ngạc nhiên chưa cậu bé? Mạng làm khổ mình thế đấy!
Nam : Thế tức là…
Nữ: Tức là cậu phải gọi mình bằng cô nhé. Nhưng không phải là “Cô bạn quái quỉ” đâu mà là cô bác thật sự ấy…
Nam : Thế nghĩa là…chị…chị …
Nữ: Không cần phải đổi cách xưng hô ngập ngừng như thế! Hãy bình tĩnh lại nào!
Nam : Dạ, dạ, hổng có sao…đâu chị…Chắc chị trạc tuổi chị ba nhà em mà. Hãy cho em kêu chị nhé. Em là con út trong gia đình mà chị.
Nữ: Không sao đâu, cô hay chị gì thì cũng chỉ là tương đối, quan hệ xã hội ấy mà. Thật tình, tôi muốn nói lời xin lỗi với em. Lúc đầu, chat với em tôi thấy vui vui, tôi muốn “làm mối” em với một trong mấy cô em của tôi thật. Nhưng về sau, tôi cứ mải chuyện với em cứ như ngày xưa tôi nói chuyện với bạn tôi. Anh ấy cũng quê Nha Trang, hiền lành,…chắc cũng như em, Nam ạ. Trong phút chốc chat chit, tự nhiên tôi ngỡ mình là mình của ngày xưa…Thế rồi, tôi đã tỉnh ngộ rằng không thể đùa cợt mãi như thế được, nên hôm nay tôi phải “hiện nguyên hình”, mặc dù cũng buồn bởi biết chắc rằng chúng ta không thể “hồn nhiên” như những ngày qua nữa…Em hiểu chứ Nam?
Nam : Dạ, nhưng chị em mình vẫn chat được chị ơi. Em sẽ kể cho chị nhiều chuyện nữa và chị cho em những lời khuyên nhé. Khi nào chị vô lại SG, nhớ qua chỗ em. Em làm ở số nhà … phố…ngay trên đường sân bay về đó chị. Chị gọi điện hay nhắn tin là em tới đón chị liền hoặc nếu chị tới công ty em thì em sẽ xuống ngay nhé chị.
Nữ: Cảm ơn em nhiều. Và cảm ơn Internet he he…Chúc em mọi sự may mắn. Nếu có nghĩ lại, muốn chat tay ba với chị và cô em của chị thì cứ tự nhiên nhé Nam !. Chào em.
Nam : Dạ,…em chào chị. Hẹn gặp lại chị.
14/4/2012
Hồ Minh Quang
Ghi chú: Những dòng chat chit này nội dung là có thật tới 99% đó, hư cấu chút xíu không đáng kể. Có điều, giọng văn thì của người viết-“bắc cộng”-thật sự  nên đã không còn ‘hấp dẫn” như cái sự thật vốn có của nó, mà người viết đã đánh mất file gốc chat chit lưu trong máy tính, vì một lần gặp sự cố ổ cứng phải format lại (lưu cùng ổ C hệ thống nên mới khổ thế!). Chat chỉ viết lại này gần trung thực nhưng chỉ đề cập sơ sơ, còn thiếu quá nhiều phần tâm tình  chia sẻ trao đổi với nhau về quan niệm sống, làm việc, tình bạn, tình yêu gia đình, (chứ không tình yêu nam nữ hi hi…), mà người viết ngại kể lể dài dòng làm mất thì giờ của bạn đọc. Người viết chỉ muốn lược lại một tị về cái chuyện ngồ ngộ này xảy ra với mình cách đây 5 năm thôi…

2 nhận xét:

  1. Sung mãn quá...!
    Bày biện lắm thứ thế này thì cánh già theo mết lắm."Sung chín" nên cho bọn này món "thực phẩm chức năng" thôi. Lượng ít mà chất nhiều thì cám ơn lắm lắm.
    Nói vậy thôi chứ "sung chín" cứ tùy tâm mà xả láng...Bọn anh theo được đoạn nào thì theo, không theo được thì hàng.

    Trả lờiXóa
  2. Cảm ơn bác sang blog em đọc và cho nhận xét rất là ... Đỗ Đình Tuân, nhưng:

    Em không theo được các anh đâu
    Chỉ viết lung tung vui lẫn sầu
    Trưng kỉ niệm qua trang lốc nhỏ
    Đem yêu thương phủ kín lòng đau

    Làm sao ý nhị vần trong tứ
    Bóng gió thơm hương tỏa sắc mầu
    Vẫn biết không là văn chuẩn mực
    Nên đành qua quit tự à âu...


    Trả lờiXóa