Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2013

Hồi ký NMNC - Chương 20

CHƯƠNG 20.

SỐNG VUI TUỔI GIÀ

Viết blog và quan hệ trên mạng
            
Ngày 9/11/2008, một ngày đáng ghi nhớ. Ngân Hương, con gái út đưa quyển sách “Hành trình Xương thủy tinh” cho tôi đọc, rồi tôi tìm trang Web Ngôi sao Blog Việt, đăng ký blog với bài đầu tiên đưa lên là một bài thơ tặng Nguyễn Thị Thu Hương (Huongmuathu), mẹ của Xương thủy tinh (XTT). Tôi đã "liều mạng" bước vào ngôi nhà thân thương của NGOISAOBLOG. Tại sao là liều mạng, vì tôi bị mặc cảm về tuổi tác, tự thấy mình như lạc lõng trong một thế giới Bloggers trẻ trung đầy sức sống.
            Nhớ lại ngày đầu, khi chưa viết được gì, tôi dạo lang thang trên các blog. Thấy có dòng gửi góp ý, tôi cũng thử góp ý. Gặp những bài thơ thật hay của mấy em nhỏ, tôi muốn thay vài chữ, thế là hồn nhiên viết đại loại: bạn nên đổi chữ này thành chữ kia...Tôi cứ tưởng chỉ tác giả nhận được góp ý này và có sửa không là tùy họ, ai dè dòng góp ý cứ nghễu nghện hiện ra.khiến tôi xấu hổ quá. Có ai biết là tôi ngố không hay nghĩ tôi dở hơi, mà thôi các em chắc cũng cho qua không chấp bà già làm gì. Rồi tôi bớt lang thang quay về làm thơ và thi thoảng tự viết lời bình. Có mấy bài, tôi để trong Word. Tôi hùng hổ chép chép dán dán, nó hiện thật đẹp khi viết bài mới. Nào ngờ, khi đưa lên, các câu thơ lại dính lằng nhằng với nhau. Tôi đã viết thư để nhờ hỗ trợ kỹ thuật nhưng không gửi vì ngại quá, sau rồi định thần nghĩ lại mới ngộ ra rằng vì thiếu Shift Enter!
             Ngày tháng trôi đi, meoden đến thăm blog và kết bạn với tôi. Tôi vui lắm. Rồi thanhvan ghé qua, tôi mạnh dạn kết bạn. OK rồi, hằng ngày tôi có hai bạn một nam một nữ hiện ra với Avatar là bức chụp hình, luôn như động viên an ủi, tôi không còn  cô đơn. Nhưng đôi lúc cũng tủi thân lắm, thấy blog bạn bè có hàng chục hàng trăm, tôi không dám kết bạn, vì nghĩ họ quá đủ bạn bè rồi, sao mình phải làm phiền. Những blogger mới ít bạn thì lại nhỏ tuổi, tôi cũng né tránh, vì biết chắc rằng chỉ một ít ngày thôi, họ sẽ lại ...tưng bừng mà! Có những blogger tuổi "kha khá" nhưng các bạn viết hay quá, sâu sắc quá, tôi tự cho rằng các bạn lạnh lùng, nên không dám kết bạn, thậm chí không dám cả góp ý nữa.
             Hãy thông cảm và tha lỗi cho tôi, tôi tự làm nên rào cản đấy chứ. Sau này thì khá hơn rồi.Tôi đã đến với các bạn trong tâm trạng nhẹ nhàng thoải mái, luôn nhận được những góp ý chân thành, lưu bút tình cảm, động viên chia sẻ. Tôi vui lắm. Hầu như ngày nào tôi cũng phải vào đây ít nhất vài lần, hoặc ngồi lỳ bỏ bao nhiêu thói quen khác, việc khác để vui buồn cùng các bạn. Tôi biết ơn Ngoisaoblog Việt thân thương và tất cả  bạn bè. Xin cảm ơn chủ nhân và ban quản trị mạng.
              Ba năm qua, tôi viết được khoảng hơn 200 bài thơ, gần 70 đoạn hồi ký đăng trên http://www.ngoisaoblog.vn/hominhquang Tôi được góp hai bài thơ nhỏ “Mừng sinh nhật bạn đời” và “Lục bát diệu vợi trăng thơ” trong cuốn HỘI NGỘ do bạn Hải Yến (phaiyen), SGBB chủ trì; được góp bài thơ “Vợ ơi anh yêu em!” của chồng tôi trên cuốn TÌNH BLOG do bạn Cung Diễm, SGBB chủ trì và tài trợ. Tôi được các bạn Đại bàng trắng, Khải Hoàn, Nguyễn Trần Tuấn Anh giúp đỡ tìm bài, lưu bài, chèn video khiến blog an toàn và thêm sinh động. Về hồi ký, trước đây, tôi đã viết ở Yahoo 360 Plus, kiểu cá nhân, mới mấy chục trang rồi bỏ dở. Tới khi sinh hoạt trong NSBL, tôi mới thực sự viết hồi ký và được bạn bè đọc bài, động viên, viết lời bình nhiệt tình:
sushi, Huongmuathu, Cung Diễm, chienc6, Rieu, hatcatnho, chiencon, meoden, thanhvan, DÊ MẸ, Khải Hoàn, Vuhuu, Lâm Viên, nangbanmai, Hợp Sếch, Hoàng Trọng Muôn, ktmq, Đại bàng trắng, Cỏ Dại, mautimhoanghon44, ABC, hoacucvang1972, Nhí nhảnh, Thảo nguyên xanh, Meomeo75, Mèo con, Zinbuon online, Huongngau, dunginfoodco, anhemnhaSoc, Laoxeom, thehugeski, nhabaoquandoi, dang thu, BT, Lăng hồng Quang, xuyenchi, Thu Giang, Bến vệ, Ngọc Linh, Lê ông Đờ, TÌNH EM, Tamnha, Chuotbeo, Từ Ngọc, TRANGMUON, Khai Tâm, xuantraArq, Nguyễn Hữu Hiệp, CHIM BIỂN, vuidua, Khong, Sao Biển, muagiochuong187, hat mua, hoa xương rồng, UT TRINH, Miêng, Kem café, thaydoithegioi, chiều tím, SaHà-Dòng sông cát, CauVongDem. Nhiều bạn bè và blogger khác không bình nhưng đọc ngầm không tuyên bố, tất cả đã giúp tôi động lực để hoàn thành cuốn hồi ký “Nước mắt và nụ cười” này đây. Xin cảm ơn các bạn nhiều lắm.
             Tôi vẫn nhớ cô bạn nhỏ có thơ hay một cách đặc biệt - tsuru, con của người bạn gái Nha Trang, chị Bảy ngày xưa, nay không vào NSBL nữa sau khi xảy ra “bão cuốn”.Tôi vui, xúc động và không thể quên cuộc hội ngộ tại Hà Nội, nơi mà cô gái cùng ba má đã vượt qua nửa vòng trái đất để trở về thăm quê hương, và thăm tôi. Tôi biết Chuotbeo, cô bạn nhỏ ngoài đời mặc dù bận lắm lắm nhưng dấu mình ở ẩn vẫn đang rõi theo hồi ký của tôi.
.             Tôi gặp gỡ, kết bạn với bạn bè trên mạng, nhưng thực ra ngoài đời chúng tôi gặp nhau nhiều. Tôi không quên được lần đầu tiên, hoa hướng dương điện thoại hẹn tôi đến một quán cà phê ở phố Lý Thường Kiệt. Tôi được gặp em và nhiều bạn bè khác rất vui vẻ cởi mở. Tuy không tránh được mặc cảm của người già, nhưng tôi đã gắng tự giới thiệu rồi liều hát một bài nhạc chế vui vui để xua tan bất ổn trong lòng. Đấy là lần đầu, còn về sau, tôi hòa đồng nhanh chóng với bạn bè trong những cuộc Off gặp gỡ, bởi có bạn Vận tải Hà Nội, thủ lĩnh câu lạc bộ “Tấm lòng bè bạn” chủ trì thật nhiệt tình, và các bạn trẻ đảm đang xinh đẹp trợ giúp đắc lực: Song Hương, Lê Mai, Trà My, Mẹ Sóc, TRANGMUON, Kim Thành, Xuyến. Tôi đã gặp Vuhuu, Phanphan, Ngọc Linh, Gia Huy, Hồng Công, Đông Sinh, Trường Huy, An Thảo, hatcatnho, Thảo nguyên xanh, Nga, Đời như hạt bụi, malum, hồng xanh, PiPi, nhabaoquandoi, Nguyệt Vũ, Hằng, Thơ tôi, Kiều Anh Hương, xuantraArq, Hợp Sếch, vitgiaxn, Cao Mạnh Tuấn, Vô thường, Hoa hồng đen, Nguyễn Hữu Thịnh, Phong Linh cg, Hoa Lưu Ly, Hoa xương rồng, Meomeo75, Tư, ktmq, Mèo con, Thu Giang, Muaherucro, Huy, Việt, chienc6 cùng nhiều bạn nữa. Tôi đã đến thăm tại nhà riêng các bạn Huongmuathu, Huongngau, Ngơ, VTHN, Kito, songhuong, hatcatnho, Mai Thành Danh, hoa hướng dương, tantatnhan, Thương Thương, đã gặp WinC100 nhờ điện thoại trên đường. Ngày tôi ốm bệnh, sinh nhật tôi (2009), các bạn đến thăm tặng quà và hỏi han ân cần, cười nói thoải mái thật vui khiến bọn con gái nhà tôi phát ghen vì “mẹ có nhiều bạn trên mạng rồi, không thèm ngó ngàng đến con cái chúc mừng sinh nhật, chăm sóc mẹ ốm nữa.” Tôi đã ôm chặt Hồng Công và chẳng ngờ rằng, đấy là lần cuối cùng gặp em. Tôi đã trả lời Cung Diễm hỏi đường đến thăm khi tôi đang bệnh: “Cảm ơn bạn, nhưng đến lúc này thì không thể vì mình đang chóng mặt có xuống mở cổng được đâu, con cái mình đi vắng hết mà!”. Và sau này tôi rất tiếc bởi đó là lần cuối cùng Cung Diễm ra Hà Nội trước lúc đi xa.
              Tôi được gặpMeoden Đà Nẵng, Hải Yến Đồng Nai, Cung Diễm Sài Gòn hội ngộ tại Hà Nội; được gặp Cung Diễm, vợ chồng Hương Mùa Thu, Băng trái mùa (huongngau), Smiling, vợ chồng em Hậu Kito, Mùa gió chướng, XTT, Gấu con dễ thương trong chuyến đi Sài Gòn năm 2009; gặp Hải Yến, Xí muội, Nỗi nhớ Sông Hương, Sushi, Lamvien, Chiên con, vợ chồng Đời đá vàng, Màu tím hoàng hôn, vợ chồng Hanhvan, Tiên trong chuyến đi Sài Gòn 2011; gặp Tigon, Ximuoi khi tôi đến thắp hương Cung Diễm tại nhà bạn ấy, và gặp lại khi các bạn ra Hà Nội mới đây. Tôi được cùng các bạn SGBB hội ngộ từ xa, chăm lo cho Nhí Nhảnh dễ thương lên đường vì lòng nhân ái, giúp bạn vay vốn làm kinh tế, giúp bạn gặp khó khăn mà Cung Diễm -Trưởng ban liên lạc đồng thời là chỗ dựa tinh thần của SGBB-tâm huyết đứng mũi chịu sào-không may đã rời xa cuộc đời quá sớm, để lại nỗi tiếc thương vô hạn trong lòng bạn bè. Tôi đã cùng hoa hướng dương thăm bé Tiến cứu bạn bị bỏng điện, cùng hatcatnho Meomeo75 thăm trẻ em bị nhiễm chất độc da cam ở Hải Phòng.
              Những cú điện thoại và dòng tin nhắn thường xuyên đến từ Meomeo75, hatcatnho khiến tôi có cảm giác chúng tôi đã là bạn của nhau từ hồi họ còn “để chỏm” chứ không phải bây giờ. Tôi thương quí em như đã từng thương quí Hoàng Thư, ơi hatcatnho! Tôi đã không thể nào ngủ được, hằng đêm, khi hình dung ai đang “Meo…meo…” gọi tôi mà tôi đành bất lực, chỉ biết cầu mong suông, em khỏe, tôi yên lòng…
             Còn bao nhiêu bạn bè nữa mỗi người một phong độ khác nhau mà tôi chưa được gặp. Đó là Đại bàng trắng, Riêu, Khải Hoàn, Lăng Hồng Quang, Đỗ ngọc Quang, Thichanlac, Từ Ngọc, Laoxeom, bido, black diamond, Leminhdung, Hoangtrongmuon, Trangbamuoi, dangthu, tuyết hồng, Nguyenhuuhiep, Benve, Bi kính lúp, Khaitam, Dê mẹ, Xuyenchi, ABC, Tamnha, Tóc nâu môi trầm, Doanhanh, Bachlien, MLQT, Buratino, Tình em, BT, UT TRINH, Nangbanmai, Thehugesky, Zitcon, Cỏ Dại, Nam Devil, Cà Rốt, Trang galant, Cành lan trắng, MatTroi, Tê Giác, Cô độc, Nô, Zinbuon online, Muaphun, Benoinhieu, Thienthu, Tuấn Anh, Hoa Dã Quì, Muahoacucvang, Khoangcach, Lê Thám, Cầu vồng đêm, Saobien, Hoailisa, Xmhoaithuong, Choanhve, Cmoon, Heoconlonton, Truc Sơn, Bonggon, Nangvang, Maivang, Heovang, BaoAnh, Caphekhongduong, Soidaxua, và nhiều nhiều nữa cuống lên tôi không kê ra hết được đây này mong các bạn đừng giận.
Tôi vẫn mong ngày NGOISAOBLOG đông vui bạn bè trở lại. Khi đó xong hồi ký rồi thì tôi lại quay về dắt một “đàn cóc” tới thăm từng nhà các bạn, có được không?

Giao lưu cộng đồng
               Tôi nghỉ hưu, tham gia sinh hoạt trong các đoàn thể, tổ chức ở địa phương: đảng viên chi bộ Đảng cơ sở, hội viên hội khuyến học, hội chữ thập đỏ, chi hội phụ nữ. Tôi sang tuổi 64 nhưng vẫn tham gia đội văn nghệ của thôn, còn dẫn chương trình nữa. Chưa hết, ba năm trời ròng rã, tôi đi nằm giường mát sa nhiệt Migun để được hỗ trợ chữa bệnh và tăng cường sức khỏe. Thi thoảng dự thi về máy, thi hát, tôi được thưởng các vòng đá đeo cổ đeo tay cho ion âm hội nhập cơ thể. Tôi tập Tĩnh khí công ý thức của thầy Nhật Quang Tử Hoàng Vũ Thăng khiến cho có thời bệnh chóng mặt và say xe phải cúi đầu, lâu lâu được thầy đưa lên Côn Sơn tha hồ lĩnh khí tiên thiên giữa một vùng núi địa linh và thầm mơ xuất vía đi tìm MQ thân yêu ở nơi nào xa lắc. Tôi tham gia đoàn Nghệ thuật Cựu Pháo binh Hà Nội được thầy giáo nhạc sĩ Nguyễn Trọng dạy và sinh hoạt với anh chị em trong đoàn, vừa cất cao lời ca tiếng hát vừa được ăn quà chiêu đãi nhau, lại nhảy nhót chachacha, tango, boston, valse theo tiếng đàn lúc rộn rã, khi tha thiết trầm hùng bay bổng của thầy với nhiệt tình xưa nay hiếm; thi thoảng được đi biểu diễn ở Bộ Tư lệnh pháo binh xúng xính trong quân nhân trang phục. Mới đây, thầy còn cho tập điệu múa “Cô gái Pa Kô” khiến đêm ngủ lơ mơ tôi luôn thấy mình đeo gùi chạy xuống núi. Tôi sinh hoạt câu lạc bộ thơ Nhà Văn hóa quận Cầu Giấy, câu lạc bộ thơ “Thông reo” và được đọc thơ mỗi kì. Có khi hứng chí thì tôi ngâm ư ử bài thơ của mình mà không biết đang buồn hay đang vui nữa.
               Tôi gắn bó chặt chẽ với hội cựu học sinh trường Cộng hòa Kiến Thiết (lớp 7A, 7B), năm nào cũng gặp nhau ít nhất một lần, hát hò, chè chén tưng bừng. Tôi thường “rặn” ra ít câu thơ như vè, dăm ba câu hát tự biên tự diễn cũng trầm cũng bổng lay động tình người ra trò, và hí hí cười với các bạn (đáng là anh chị mình) rằng, tôi mới qua “tuổi dậy thì” được ba, bốn năm chứ mấy!:
”Sáu mươi là tuổi dậy thì
Bảy mươi mới tuổi bước đi vào đời
Tám mươi sang tuổi ăn chơi
Chín mươi hi vọng nghỉ ngơi an nhàn!!!”
                Tôi chẳng bao giờ lãng quên các bạn học chung thời cấp ba, nên cứ hội trường là tót xe máy đỏ sang Từ Sơn hội ngộ, và cái thành phần đã từng nhập ngũ cực kì đông đảo khiến tôi lại bồi hồi liên tưởng đến chồng mình năm nào.
                Bạn đại học thì ở quanh Hà Nội là chính. Chúng tôi thi thoảng gặp nhau hoặc chuyện qua điện thoại. Trong số các bạn nữ, chị Ái Thơ ở Sài Gòn, lần nào vô Nam, nếu rảnh là tôi có ghé thăm, hoặc chị ra Hà Nội thì tôi và các bạn có thể hẹn hò. Hải Vân từ ngày ra trường, đi dạy ít năm rồi sang Liên Xô, mấy chục năm mất liên lạc, đến khi tìm lại được nhau thì bạn đã lâm bệnh nặng. Suốt bốn tháng trước khi bạn mất, tôi thường xuyên thăm bạn, đến tất cả các bệnh viện bạn điều trị để an ủi, động viên, nhưng bạn không qua được và tôi chỉ còn biết ngậm ngùi chia tay bạn tại nơi hỏa táng cuối cùng. Bây giờ, gần gũi nhất còn lại: Kim Chi, Hoàng Hiền và tôi. Cái bộ ba hay hát năm nào nơi sơ tán nay tóc đã đổi màu. Hoàng Hiền vẫn ở một gian phòng trong ngôi nhà cổ của làng Yên Hòa cũ. Giống tôi, bạn đã về hưu; nhưng khác tôi, bạn không phi xe máy để vi vu được. Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, Hoàng Hiền và tôi là đôi bạn duy nhất trong đời tôi, sinh nhật năm nào cũng đến với nhau khi thì trao cho nhau bó hoa hồng đẹp mà giản dị, không cần gói bọc giấy mầu, khi thì tặng nhau một món quà nhỏ làm kỉ niệm, để nhớ rằng chúng mình không bao giờ quên nhau. Còn Kim Chi, nàng vẫn dịu dàng duyên dáng không chấp tuổi già nhìn ngó, sống đẹp với đời và trong mơ mãi hạnh phúc bên người chồng yêu quí - anh Nguyễn Văn Đạo, Giáo sư Viện sĩ, đã đi xa. Chúng tôi thường gọi điện cho nhau, khi thì rủ nhau lên thăm khu sơ tán cũ, lúc lại ngồi bên nhau thưởng thức những bài ca Nga đầy mê hoặc và nhâm nhi nhiều loại bánh Kim Chi tự làm.
               Vụ Kĩ thuật nơi tôi về công tác từ những năm đầu, nay không còn nữa, nhưng chúng tôi khi đến chia buồn trong một đám tang nào đấy, vòng hoa bao giờ cũng vẫn đề “Vụ Kĩ thuật….(cũ) kính viếng”, để nói lên rằng chúng tôi còn muốn níu kéo một thời sát cánh bên nhau đầy kỉ niệm. Anh Quy, Sếp cũ của tôi không ở lại cơ quan đến cùng, anh chuyển sang Văn phòng Chính phủ, và cuối đời lâm trọng bệnh kéo dài trong nhiều năm. Suốt bao nhiêu năm, tôi luôn ghé thăm anh, mừng tuổi anh cứ mỗi lần Tết đến, và để động viên an ủi anh. Lần nào anh cũng khóc như một đứa trẻ, anh bị biến chứng đáy mắt, nhìn lờ mờ và chỉ nhận ra tôi qua giọng nói. Còn tôi, lúc nào cũng nhớ như in, khi anh còn sống, cả khi anh đi xa tới nay cũng 4, 5 năm rồi, một dòng chữ viết nghiêng cẩn thận trên phong bì phúng viếng MQ thuở nào “Hãy nghĩ đó là số phận! Mình mong Thư vượt lên và làm nốt những gì MQ làm dang dở…”. Anh Nguyễn, người tìm ra sự vô lí để đưa tôi đi nước ngoài lần đầu tiên, cũng là vị lãnh đạo đưa tôi trở lại đúng nghề, cũng không còn nữa. Tôi đã làm một bài thơ giản dị trong ngày đưa tiễn anh về nơi an nghỉ cuối cùng, và ân hận vì đã không biết anh ốm nặng để tới thăm trước lúc anh đi xa.
                 Với cơ quan cũ, tôi đang tham gia ban liên lạc những người hưu trí. Cứ mỗi lần họp mặt trước tết chuẩn bị đón Xuân, tôi lại lạm dụng ngay cái Micro để kịp hát một bài ca vui vui gì đấy, có khi là nghiêm chỉnh, có khi là nhạc chế, có khi là tự biên tự diễn đủ để gây xúc cảm cho những đồng nghiệp có bản lĩnh nhưng lại yếu mềm. Năm nào vào dịp này, tôi và mấy đồng nghiệp cũng được Vụ nghiệp vụ nơi tôi công tác ba năm trước khi chuyển về Trung tâm Máy tính, mời dự liên hoan tất niên, chụp hình kỉ niệm và tặng quà thật tình cảm.Trung tâm chúng tôi, hội về hưu cũng hay gặp nhau ngoài đời lắm, khi thì hiếu, hỉ, thăm nhau ốm đau nằm bệnh viện, khi thì vì một nỗi nhớ nhau bất chợt vu vơ. Còn họp mặt trước tết thì khỏi phải nói, các “cụ hưu” hể hả say sưa, chuyện trò như chưa bao giờ được kể lể trong đời.
               Mấy năm trở lại đây, tôi và Mùi, cô bạn nhỏ thân thiết hè nào cũng ké theo hội hưu của Công đoàn Viên chức Việt Nam đi nghỉ mát ở Sầm Sơn. Hai chị em ở gần nhau gắn bó với nhau trong nhiều sinh hoạt vui khỏe có ích, hàng năm còn “đàn đúm” với các “bạn gái thuở cơ quan thời” nữa chứ: chị Loan, Lượt, Sức, Châu, Chiến,...để ngồi bên nhau mà “ăn to, nói lớn” và cười ha hả.
             Tôi vẫn đang sống thanh thản, không đến mức chỉ là tồn tại. Để giữ sức khỏe cho mình, tôi đang đi bộ đây, lúc nào bệnh có vẻ dâng lên cao trào thì đi 12 km một ngày, khi nào bệnh lui thì nhẩn nha một vài cây số. Trên đường đi bộ, tôi tranh thủ hái những nhánh hoa dại mang về cắm vào chiếc bình dung dị cho MQ ngắm nữa. Trong giường tôi, có đủ các loại dùi, như dùi đánh trống nhiều cỡ, tôi dùng chúng để day vào ít huyệt hoặc dùi vào khắp thân thể cho máu huyết lưu thông, do con rể sáng ý tìm ra và hướng dẫn. Hàng ngày tôi uống bốn lần, mỗi lần một cốc 400 ml, nước nguội pha một thìa dấm táo một thìa mật ong, uống một viên đa sinh tố chất khoáng tổng hợp, một viên Canxi D nhỏ. Sáng dậy, tôi uống một ly nước tiểu rồi xúc miệng bằng một thìa canh dầu dừa trong 20 phút, do Dì của bạn Cành Lan trắng mách bảo. Chỉ như vậy, tôi cố tình tránh né dùng thuốc tây, và cảm thấy ổn. Tôi đã chụp mạch vành cắt 64 lớp và chẳng có mạch nào bị hẹp cả, trước sự ngạc nhiên của cả bác sĩ lẫn bệnh nhân. Tôi sống vui bên con cháu và không ngại giao lưu bạn bè. Khi nào có gì bất ổn thì lại thắp nén hương gọi MQ, thế là nỗi buồn tan biến.
              Lâu lâu tôi phi xe máy về quê tới nghĩa trang của làng, thăm mộ những người thân, làm cỏ cao lút đầu người, nhiều lần đang làm thì mưa lớn ập xuống, hình như ông Trời muốn thử thách tôi. Tôi vô tư vừa làm vừa khấn gia tiên phù hộ và cảm thấy có sức khỏe lạ kì. Tuy nhiên, về lại Hà Nội một vài hôm là bị cảm ngay. Hàng năm có ngày giỗ tổ họ Bùi, anh chị em chúng tôi cùng con cháu lại về quê khấn khứa mời các cụ về nhà cháu ngoại họ Bùi (nơi thay phiên nhau đăng cai). Chị em chúng tôi đã góp tiền vào quĩ do me tôi sáng lập, để hằng năm, có tiền lãi tiết kiệm mà làm giỗ. Giỗ bố, mẹ đẻ, rồi giỗ me từ lâu nay đều làm tại nhà tôi, cũng do mấy chị em đóng góp chung. Từ năm nay, giỗ bố tôi sẽ làm tại nhà cháu đích tôn, tức là Miên, con trai em Vinh để cháu quen dần việc hiếu nghĩa sau này. Rất mừng là cháu dâu tôi cực kì đảm đang, nhanh nhẹn, có khả năng chủ trì làm cỗ ngon hơn nhiều so với mấy bác mấy cô cổ lai hi chúng tôi, đúng là “con hơn cha là nhà có phúc”, chắc bố tôi ở nơi xa cũng yên lòng.


Tình anh chị em. Yêu thương con cháu
              Gia đình bé nhỏ của tôi năm xưa nay thành đại gia đình rồi. Ngân Hương, con gái rượu của bố MQ vừa kịp sinh con thứ hai để tôi trở thành nhân vật số 13 trong gia đình. Thời gian trôi nhanh quá thôi. Mới ngày nào bốn năm về trước, Hương sinh con trai đầu lòng. Khi bé mới năm tháng tuổi, mẹ con tôi đã cho cả bé vô Sài Gòn để đưa tang bác Thơ, anh cả của chồng tôi. Anh chồng tôi mất đột ngột vì một tai nạn giao thông, khiến cả nhà đau sót thương tiếc. Ngày ấy, mấy anh em chỉ còn lại anh Hồng, đang rất yếu run rẩy đứng lên đọc lời điếu và cảm ơn. Để rồi hai năm sau, anh Hồng cũng về nơi vĩnh hằng, đoàn tụ với cả gia đình chồng tôi, chỉ trừ lại ba chị em dâu: chị Nhã (vợ anh Hồng), chị Lý (vợ anh Quảng), và tôi là chưa đến cõi. Chúng tôi đang chứng kiến các con cháu họ Hồ lớn lên, ngậm ngùi vì bốn anh em chồng tôi không một ai thật thọ. Tôi không thể quên buổi tâm sự cuối cùng giữa anh Hồng và tôi qua điện thoại khi anh yếu lắm. Tôi đã “nói trước”, động viên anh, hẹn sẽ vào thăm anh, nhưng “bước không qua”, tôi bệnh nên chỉ Tuấn vào đưa tiễn Bác, và mới đây vô Sài Gòn dự lễ thành hôn con gái của anh Thơ, tôi mới lại thắp được nén nhang cho hai anh, ngậm ngùi.Tôi cũng lặng nhìn tấm di ảnh của chị dâu tôi, chị ra đi còn sớm hơn cả anh Thơ nữa.
             Nghĩ đến nhà mình, bây giờ còn có ba chị em tôi, chị Hiền Trang, chị Thùy Trinh và tôi. Chỉ có chị cả là còn đầy đủ vợ chồng và hạnh phúc. Tôi ước mong anh chị giữ được sức khỏe, sống vui cùng đàn con cháu trưởng thành, là nơi chúng tôi trông cậy mỗi khi cần làm việc lớn ở quê, cần chăm lo mồ mả gia tiên họ Bùi, mỗi khi tiếp đón những người thân từ phương xa trở về hội ngộ. Tôi ước mong chị Thùy Trinh luôn khỏe mạnh và an lành, sống vui cùng con cháu, tốt cả việc đạo đẹp cả việc đời, là chỗ dựa cho mọi người khi tìm đến chốn tâm linh tỏ bày hiếu nghĩa. Tôi cầu mong và tin rằng chị em mình sẽ thương yêu nhau mãi mãi.
             Trở về gia đình riêng của tôi, may rủi sao không biết, tôi vui vẻ nhận lấy con số đặc biệt, con số 13 sau mười hai con số dành cho ba cặp vợ chồng con cùng hai cháu nội, bốn cháu ngoại của mình, để MQ chồng tôi là con số 14 bình dị mãi còn đi theo tôi, che chở. Tôi hoàn thành cuốn hồi ký của đời mình trong lúc chạy qua chạy lại, cả cháu nội và cháu ngoại đây.
                Tôi vẫn đang ngây người nhìn Phúc Hoàng (Chip), Diệp Cầm (Bip) (con của vợ chồng Thanh Hoa) lớn nhanh như thổi, với dáng vẻ ngây thơ nhưng vô cùng “cụ non”, không bao giờ thích bà ngoại kể chuyện học Toán nhất lại là kể thành tích của mình, vẫn nhìn trộm Diệp Cầm viết vẽ truyện tranh tự cười như nắc nẻ, nhớ những ngày hè năm xưa chuẩn bị vào lớp 1, cháu về ở với bà ngoại một tháng, bà giúp cháu ghép vần, tập đánh tiếng Việt và chat trên máy tính, cháu nhanh nhẹn một cách chắc chắn và hay xấu hổ trông mới ngồ ngộ làm sao. Tôi vẫn thích trò chuyện với con gái Thanh Hoa của tôi, một đứa con lúc nào cũng sẵn sàng có “giải pháp” để khắc phục khó khăn - cho mình, và cho những người thân, lúc nào nét mặt cũng tươi rói mặc dầu bị vỡ cả xương mâm chày trong một tai nạn giao thông bất chợt; thích nghe Quang Anh nhiệt tình hướng dẫn mẹ vợ chữa bệnh bằng những chiếc dùi gỗ đơn giản mà thần kì, và cảm phục những suy nghĩ sâu xa đầy tình nghĩa của con rể.
                Tôi đang tranh thủ bồi dưỡng thêm cho bé Diệu Ngân (Tít) mấy bài toán, lụi hụi tra tìm thông tin nhờ Google để trả lời những câu hỏi ngây thơ của cháu nội mà tôi bị tịt mít. Nghĩa là, tôi giúp cháu còn vì chính bản thân để khỏi lãng quên, và lấp chỗ trống rất thiếu hiểu biết của mình từ một thời xa xưa bận rộn. Tôi đang lắng nghe lời thủ thỉ của Thúy Hậu (Mít) về đủ thứ chuyện cháu kể và hỏi trên đường mỗi khi bà nội đón về từ lớp mẫu giáo; và mỗi lần cháu khóc lóc chuyện gì, chỉ cần bà nội xoa xoa vào lưng bảo:”Con ngoan, con nín ngay nào, bà yêu con nhé” là bé lại gật gật đầu, cười tủm tỉm mà nước mắt còn lưng tròng. Tôi đang bật cười vì lối nói chuyện khôi hài (ảnh hưởng từ bố MQ) của Anh Tuấn, vừa khen vừa chê sự hào sảng xen đôi chút vô tâm, nhưng cũng phải thừa nhận những gì sâu sắc ẩn trong cái vẻ bên ngoài vô tư của nó. Tôi đang gần gũi yêu thương hơn với Song Hương rất mực chịu khó, nàng dâu duy nhất của tôi và vì là mệnh “Tích lịch hỏa”, nên tôi thông cảm với sự nóng nẩy hi hữu của cặp vợ chồng tuổi “Hổ” này. Tôi hạnh phúc an lòng khi các con chăm chỉ chân tình chăm sóc người bệnh.
                 Tôi vẫn đang mê mải ôm chặt trong tay Anh Quân là bé Sâu dễ thương (con của vợ chồng Ngân Hương), vừa trải qua một cuộc phẫu thuật đầy nguy hiểm, mà khi mới trở dậy đã nhảy nhót hiếu động liên hồi, để khi tôi bực quá quát cháu ngồi yên nằm yên, thì cháu đã nhìn thẳng vào mắt bà ngoại và hát một mạch “Bà ơi bà cháu yêu bà lắm….” tới hết bài, khiến tôi phì cười mà phải nín nhịn khỏi mất thiêng; rồi mỗi lần cháu nhắc điện thoại gọi tôi, câu mở đầu bao giờ cũng là: ”Bà ngoại ơi, con yêu bà!”. Và đây, tôi đang ngắm Thùy Anh (Dế), cháu ngoại bé nhất hôm nay vừa tròn một tháng tuổi, đang vừa ngủ vừa rướn cho mau lớn, nhíu mắt nhíu mày mơ màng trong những thổn thức dễ thương và nụ cười thật tươi bà mụ dạy… Tôi thương và sẽ còn thương đến cháy lòng Ngân Hương, “con gái rượu bia” của bố MQ mà tính cách và lối suy nghĩ của con khiến tôi luôn nể trọng. Tôi cảm động vì những lời hỏi thăm và cử chỉ chăm sóc đầy tình cảm của Việt Phương và thương con rể ngày đêm tận tụy trong lao động phát triển phần mềm của một ngành công nghệ non trẻ đầy sáng tạo.
               Chiếc đồng hồ lồng bức tranh lớn tự tay Ngân Hương thêu tặng tôi mừng sinh nhật đang thong thả rõi theo dòng thời gian, mà ở đó tôi mãi yêu thương tất cả…

LỜI KẾT


Mỗi người đều trải qua cuộc đời với những thăng trầm của mình. Tôi cũng vậy. Thường thăng khiến ta vui, trầm khiến ta buồn, nhưng với tôi thăng trầm gì tôi đều rơi nước mắt bởi tính đa sầu đa cảm dị kì. Nhưng tôi trân trọng và gìn giữ những nụ cười bình dị từ chính sự thăng trầm ấy, và với tôi, lòng tin ở cuộc đời, ở con người sẽ còn mãi mãi…Tôi viết truyện đời mình, theo cách nhìn, nhận thức, trải nghiệm của cá nhân, viết vì người chồng và các con thân yêu đã cùng tôi đi trên những nẻo đường phải rơi nước mắt để mãi còn lại nụ cười, và dự định sẽ hoàn thành trước ngày giỗ MQ lần thứ hai mươi. Tôi hi vọng, khi lật từng trang hồi kí, bạn có thể bắt gặp ở đâu đó một vài cảnh tượng, nhân vật, cách hành xử, từa tựa như chuyện xảy ra trong đời bạn, thì chính là lúc tôi may mắn được sẻ chia những đồng cảm và tâm tư sâu kín với bạn. Còn nếu bạn lại bắt gặp những gì trái với nghĩ suy của bạn, những tình tiết chưa đúng chưa chính xác theo nhãn quan của bạn, thì xin hãy thông cảm vì cứ như thiển ý của tôi, sự khác nhau trên đời này phần lớn phụ thuộc vào thông tin, vào những góc nhìn không giống nhau của con người. Tôi vô cùng hạnh phúc nếu nhận được những góp ý bình luận của bạn đọc. Khen hay chê đều là rất quí bởi điều quan trọng là bạn đã dành một phần thời gian quí báu của mình đọc hồi ký này.
Xin được gửi cuốn Hồi ký “Nước mắt và nụ cười” tới cả linh hồn các đấng sinh thành dưỡng dục tôi, tới ba má chồng tôi, tới Minh Quang chồng tôi và những người thân trong họ tộc nội ngoại, bạn bè của tôi nơi thế giới bên kia xa xôi nhưng thật gần gũi.

Hà Nội, những ngày cuối năm 2011
Bùi Thị Kim Thư



MỤC LỤC

LỜI GIỚI THIỆU

Chương 1. Tuổi thơ

Chương 2. Thời sinh viên của chúng mình

Chương 3. Vào đời
Những giọt nước mắt đầu tiên
Tình người

Mệt mỏi
Đám cưới hạnh phúc
Chuyện lạ có thật


Chương 4 Thời chiến
Con gái đầu lòng
Chấp nhận
Sơ tán


Chương 5. Hòa bình
Con trai
Lồng ruột

Gắng lên nào
Chị ra đi sớm quá chị ơi!

Chương 6. Thống nhất đất nước

Thăm quê chồng
Bác sĩ yêu cháu
18 đêm thức trắng

Chuyện thời bao cấp

Chương 7. Tình sâu nặng

Chương 8. Nước Đức xa xôi

Chương 9. Buồn vui lẫn lộn

Chuyện nhỏ không quên
Con gái út
Học Toán nhé con!
Chuyến đi Nha Trang đặc biệt. Hai đại tang.


Chương 10. Suy nghĩ và quyết định
Làm trưởng phòng ư?
May mắn
Không chuyển vùng

Chuyện vui nơi công sở
Nào ta đi nghỉ mát

Thái Lan ấn tượng

Chương 11. Hạnh phúc

Con học giỏi
Vẫn cười
Lời thề cộng sản
Tự hào


Chương 12. Được và mất

Bạn cho đủ thứ
Cùng Niệu liệu pháp lên đường
Hạnh phúc vì con. Sơ sẩy…

Chị mất em thật sao?

Chương 13. Xa nhau

Bất đồng ý kiến
Ấn độ khó quên
Tiễn chồng đi xa
Kí ức xa chồng


Chương 14. Nỗi đau khủng khiếp

Tin dữ
Không chỉ khổ vì mất anh
Vợ gọi chồng
Giỗ đầu
Chuyển mộ ba
Con gọi cha


Chương 15. Đứng dậy đi tiếp

Một vụ kỉ luật
Đảm nhận
Đi xuyên Việt và chuyện buồn


Chương 16. Việc riêng việc chung

Làm nhà và con gái lấy chồng
Chia tay bạn
Quan hệ quốc tế
Công tác đoàn thể


Chương 17. Cai nghiện

Chương 18. Vận hạn

Gian nan Út vào đại học
Me về với tổ tiên
Chết hụt


Chương 19. Về hưu

Hãy làm chủ cuộc đời nhé con trai!
Yên tâm
Cháu nội
Lâm bệnh
Con đã lớn

Mẹ chồng nàng dâu
Chữa bệnh và một chút bướng bỉnh
Chị đã đi xa
Nha Trang ơi! ta lại về…
Người tình miễn cưỡng


Chương 20. Sống vui tuổi già
Viết blog và quan hệ trên mạng
Giao lưu cộng đồng
Tình anh chị em. Yêu thương con cháu.


Lời kết




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét