Cách đây gần 50 năm, MQ là sinh viên. Có một lần, lớp lên báo tường. Mình băn khoăn lắm, viết gì bây giờ nhỉ. Mình cứ lờ lờ đi, chưa vội gửi bài. Mình đọc một lượt bài của các bạn. Họ làm thơ này, hay chưa. Mình chưa bao giờ làm thơ cả, đọc thử một bài xem sao. Mới hai câu đầu:
”Ai về thăm tổ ba tôi
Thì ai cũng phải tức thời khen ngay”
Ơ hay, thơ à? Hình như người ta gọi là thơ lục bát. Đúng rồi, câu đầu sáu từ là lục, câu sau tám từ là bát. Từ cuối câu đầu cùng vần với từ thứ sáu trong câu sau, còn bằng trắc gì nữa thì ko biết, mà cũng ko cần tìm hiểu.
Nhưng thơ làm sao ấy nhỉ. Kể ra thì lục đấy, bát đấy, hợp vần đấy nhưng nghe cứ thô thô ngang phè thế nào. Thơ thế thì thà mình viết đại một bài văn xuôi cho xong!
Hay là mình cứ thử vài câu xem may ra mình cũng làm được thì sao…
Mình nhăn mày nhó mặt rặn ì ì thuỗn ra mà chẳng được tới nửa câu nói gì lục với chả bát. Thôi hàng!
Một năm sau, vào một ngày Xuân đẹp trời, bỗng dưng MQ nhận được một mảnh thư tình tuổi lớn hơn học trò:
”Lá phong đỏ như mối tình đượm lửaHoa Cúc vàng như nỗi nhớ day dưa…” *
kèm theo là bưu ảnh có lá có hoa.
Chà, không biết chú có tình ý gì với trẻ con này đây,nhưng trẻ con này bỗng dưng phụt ra:
”Nhớ ai ? ai nhớ bao giờ?
Mà đầu Xuân tặng lời thơ thế này?”
Rồi cất béng cả thơ chủ lẫn thơ khách vào một góc, thầm cười tủm tỉm một mình. Sướng nhất cái đoạn tự nhiên mình lại làm được hai câu thơ lục bát hẳn hoi. Hay thì không hay nhưng còn hơn “cái thằng” “Ai về thăm tổ ba tôi…”. Mà lạ quá cơ, chú chàng lại ko làm thơ lục bát, thơ của chú lại toàn tám từ một câu là sao nhỉ. Kệ nó, cứ để đấy…
Lại một năm sau. Bạn tỏ tình thân muốn kết bạn. Bạn và mình ra suối (nơi sơ tán) truy bài ôn thi…Mấy hôm sau, bạn dúi vào vở mình một bài thơ tặng, bài thơ dài lắm, nhưng mở đầu và kết lặp lại thế này:
”Ta có người bạn gái mến thương
Cùng học một lớp ở một trường
Hồn nhiên như sức Xuân đang dạy
Thông minh học giỏi mấy ai bằng”
Lạ chưa, bạn cũng biết làm thơ à? Mà thơ này lại bảy từ một câu là sao nhỉ, ko phải lục bát, không phải tám từ một câu như “Lá phong đỏ…”. Nhưng thôi, sướng cái đã, bạn thích mình rồi, lại còn “nịnh” mình học giỏi à. Nghe cũng hay hay nhỉ. Nhưng mà…thơ ba câu đầu thì được, nghe xuôi xuôi, bỗng nhiên câu cuối lại đổ rầm xuống thế. Hay là mình thử thay vài từ khác xem…Chịu chết bí rì rì…Thôi cho qua…cất đi làm của để dành đã.
Nửa năm sau. Thời gian trôi nhanh như chó chạy. Bạn ko muốn với mình chỉ là bạn nữa. Bạn hỏi mình:”Mọi người bảo chúng mình yêu nhau. T thấy thế nào?”. Mình chả nói gì, gật đầu. Vậy là thành yêu nhau. Thế thôi!.
Tình yêu, kể cũng lạ. Tình yêu chắp cánh cho thơ. Mình bắt đầu phụt ra các kiểu thơ linh tinh, mỗi câu n từ, với n là số tự nhiên lớn hơn hoặc bằng 5 tùy thích. Mà cũng chẳng xét nét gì, đọc thì cứ ngường ngượng cho đến ngày làm bài thơ “19 tuổi biết yêu” thì tự mình thấy cũng ko đến nỗi nào lắm. Không được lục bát nhưng dứt khoát phải hơn lục bát của mấy chàng trên báo tường rồi…
Lại vài tháng sau, trong một buổi dự xemina chung của nhiều khóa khác nhau, mình nhận được một bức thư của một anh học trên mình hai năm, mở đầu thế này
Chà, không biết chú có tình ý gì với trẻ con này đây,nhưng trẻ con này bỗng dưng phụt ra:
Mà đầu Xuân tặng lời thơ thế này?”
Lại một năm sau. Bạn tỏ tình thân muốn kết bạn. Bạn và mình ra suối (nơi sơ tán) truy bài ôn thi…Mấy hôm sau, bạn dúi vào vở mình một bài thơ tặng, bài thơ dài lắm, nhưng mở đầu và kết lặp lại thế này:
Cùng học một lớp ở một trường
Hồn nhiên như sức Xuân đang dạy
Thông minh học giỏi mấy ai bằng”
Lạ chưa, bạn cũng biết làm thơ à? Mà thơ này lại bảy từ một câu là sao nhỉ, ko phải lục bát, không phải tám từ một câu như “Lá phong đỏ…”. Nhưng thôi, sướng cái đã, bạn thích mình rồi, lại còn “nịnh” mình học giỏi à. Nghe cũng hay hay nhỉ. Nhưng mà…thơ ba câu đầu thì được, nghe xuôi xuôi, bỗng nhiên câu cuối lại đổ rầm xuống thế. Hay là mình thử thay vài từ khác xem…Chịu chết bí rì rì…Thôi cho qua…cất đi làm của để dành đã.
Nửa năm sau. Thời gian trôi nhanh như chó chạy. Bạn ko muốn với mình chỉ là bạn nữa. Bạn hỏi mình:”Mọi người bảo chúng mình yêu nhau. T thấy thế nào?”. Mình chả nói gì, gật đầu. Vậy là thành yêu nhau. Thế thôi!.
Tình yêu, kể cũng lạ. Tình yêu chắp cánh cho thơ. Mình bắt đầu phụt ra các kiểu thơ linh tinh, mỗi câu n từ, với n là số tự nhiên lớn hơn hoặc bằng 5 tùy thích. Mà cũng chẳng xét nét gì, đọc thì cứ ngường ngượng cho đến ngày làm bài thơ “19 tuổi biết yêu” thì tự mình thấy cũng ko đến nỗi nào lắm. Không được lục bát nhưng dứt khoát phải hơn lục bát của mấy chàng trên báo tường rồi…
Lại vài tháng sau, trong một buổi dự xemina chung của nhiều khóa khác nhau, mình nhận được một bức thư của một anh học trên mình hai năm, mở đầu thế này
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét