Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2013

Tình người (kịch)

Kim Thư, 20 tuổi, (12 năm sau 32 tuổi), cử nhân Toán
Hoàng Thư, 32 tuổi, (12 năm sau 44 tuổi), cử nhân Toán
Hữu, 28 tuổi, cử nhân Toán
Hòa, 48 tuổi, thủ trưởng cơ quan
Ông Hinh, 70 tuổi, công chức lưu dung
Bà Hinh, 69 tuổi, nội trợ
Châu Đường: 24 tuổi, cử nhân Toán kinh tế, bạn Kim Thư
Ngân Hương: 7 tuổi, con gái út của Kim Thư
Thanh Hoa: 17 tuổi con gái lớn của Kim Thư
Cảnh Hoàng: 52 tuổi, chị dâu của Hoàng Thư.
Minh Quang, 43 tuổi, chồng của Kim Thư

Cảnh 1. Thư viện cơ quan.
Hữu và Kim Thư đang tra tìm sách.
Hoàng Thư bước vào. Anh đi thẳng ra bàn ngồi đọc sách chăm chú, không nhìn ngó xung quanh.
Hữu (hất hàm): Này cậu, cậu có quen cái thằng cha gù kia không?
Kim Thư: Có, Thư cũng mới quen.
Hữu: Hắn học sau tớ một khóa, trước Thư hai khóa đấy.
Kim Thư: Vâng, Thư biết.
Hữu: Tớ ghét thằng cha này lắm.
Kim Thư: Sao thế anh? Anh ấy hình như rất giỏi. Thư nghe nói các thủ trưởng toàn nhờ anh ấy soạn bài đi giảng các nơi mà.
Hữu: Đành là như thế, nhưng hắn kiêu căng lắm.
Kim Thư: Thì anh ấy bị tật nguyền thế nên chắc cũng hơi khó tính
Hữu: Hơi cái gì mà hơi. Tớ chả động gì đến hắn mà hắn luôn chọc tức tớ. Hắn bảo tớ là dân nhà quê, biết đọc cái gì mà ra Thư viện.
Kim Thư: Thế ạ???
Hữu: Lúc đầu tớ thấy lạ lắm. Tớ nghĩ hay là hắn bị tâm thần. Nhưng hình như không phải, hắn vẫn đang soạn Từ điển cho ngành mình đấy thôi!
Kim Thư: Vâng, anh ấy có kể với Thư chuyện đó. Anh ấy phàn nàn làm mệt quá, vì anh ấy có quá ít thời gian...
Hữu: Mặc xác hắn, ít với nhiều gì. Nói thật với cậu nhớ. Nhiều lúc tớ chỉ muốn túm lấy ngực nó hoặc lưng nó, xách lên cho hả giận, nhưng…
Kim Thư (run bắn lên): Ôi trời, kìa anh, sao anh nỡ nói vậy?
Hữu: Tớ biết rồi, là nói thế thôi, chứ tớ đã túm nó đâu. Nhưng hắn liệu hồn, vớ vẩn là không xong với tớ đâu…Thôi cậu ở đây nhé, tớ về phòng đây, đếch có quyển nào ra hồn cả Thư ạ. Lát nữa ăn trưa xong tớ sẽ tìm tiếp. Tuần sau tớ phải đi dạy ở bên Bắc Ninh rồi.

Cảnh 2.
Phòng làm việc của Hoàng Thư. Cửa ra vào mở toang. Hoàng Thư đang ngồi mải mê viết.
Kim Thư bước vào.

Kim Thư: Chào anh, anh đang soạn bài ạ?
Hoàng Thư (im lặng, vẫn viết).
Kim Thư tự ngồi xuống một chiếc ghế gần đó, chờ đợi.
Hoàng Thư (quăng bút xuống bàn, hơi tức bực, và ngẩng lên): Thì ra lại là cô à? Cô không có việc gì làm hay sao mà đến đây?
Kim Thư: Kìa anh, anh quên rồi ư? Hôm qua anh bảo em chừng mười giờ nghỉ giải lao một tí sang phòng anh nói chuyện phiếm một lát cơ mà?
Hoàng Thư: Cô thì biết cái gì mà nói chuyện được với tôi? Cô về phòng cô đi.
Kim Thư (tần ngần đứng lên): Vâng, thì thôi em về vậy. Anh làm việc tiếp đi ạ.
Thư bước ra cửa dứt khoát.
Hoàng Thư (gọi với ra cửa): Này, quay lại đã. Cô đã bao giờ đọc “Những người khốn khổ” của Vich to Huy go chưa hả?
Kim Thư: Dạ, rồi ạ. Em thích lắm.
Hoàng Thư: Nhưng thôi, tôi không nói chuyện với cô đâu. Lúc nào cô cũng mặt ủ mày chau, buồn chết đi được!
Kim Thư (gượng cười): Thì mẹ em sinh ra em như vậy, chứ em đang vui mà.

Cảnh 3. Hành lang tầng 1 nhà làm việc của cơ quan. Hòa đi ngang qua phòng, như sực nhớ điều gì rồi quay lại bước nhanh vào phòng Hoàng Thư.

Hòa: Anh Hoàng Thư đã soạn cho tôi xong bài chưa? Mai đúng 8 giờ anh chờ tôi ở cổng Bộ Công nghiệp nặng nhé.
Hoàng Thư: Vâng. Tôi đang sửa lại tí chút rồi sẽ đưa anh đọc trước.
Hòa: Đọc trước sau gì không quan trọng lắm. Anh nhớ đến đấy. Anh vào cùng với tôi, thống nhất với họ về nội dung trước đã, lỡ ra họ có hỏi gì thì anh giúp tôi giải thích.
Hoàng Thư: Vâng. Anh cần gì nữa không? Tôi đang bận.
Hòa lắc đầu và đi ra.

Cảnh 4. Phòng Kim Thư làm việc. Giờ nghỉ buổi trưa.
Kim Thư đang dùng khăn tay lau một quả mận to, lau đi lau lại cho sáng bóng lên.
Chuông điện thoại reo…

Kim Thư: A lô Thư nghe đây. Xin lỗi ai gọi Thư đấy ạ?
Vang trong điện thoại…”Tôi là người cùng tên với cô đây. Cô ăn cơm rồi chứ?”
Kim Thư: Bây giờ em mới đi ăn anh ạ.
Hoàng Thư: Ăn xong cô sang tôi nhé.
Kim Thư: Vâng.
Kim Thư bỏ quả mận vào túi áo bông, ra khỏi phòng, đi tới nhà ăn.
Nhà ăn tập thể liên cơ, rộng, kề sát mặt đường lớn. Kim Thư đang ăn cơm trưa.
Hoàng Thư từ ngoài đường bước vào, nhìn ngó như tìm ai. Trời lạnh. Anh mặc áo bluzon ngắn màu ghi nhạt, quần sẫm màu.

Kim Thư (đang ăn nhìn ra): Anh Hoàng Thư ơi, em ở đây mà…
(Thoáng nghĩ rồi nói khẽ “ôi mình vô duyên quá, chắc gì anh ấy tìm mình?”)
Hoàng Thư (tiến lại gần): Chào cô. Cô ăn gì mà lắm thế?
Kim Thư: Lắm là sao anh??!
Hoàng Thư: à à ừ ừ…tôi thích trêu cô nên nói vậy. Bây giờ tôi hỏi nghiêm chỉnh này, cô ăn xong có qua phòng tôi không?
Kim Thư: Dạ, chắc có anh ạ.
Hoàng Thư: Sao cô cứ phải dạ thưa dài dòng thế? Thật khó chịu.
Kim Thư: Anh cứ về trước đi ạ, rồi em tới.

Cảnh 5. Phòng làm việc của Hoàng Thư, của mở sẵn.
Hoàng Thư ngồi ghế tựa bằng gỗ, mắt lơ đãng nhìn xa xăm, kính cận tháo ra để ở mặt bàn.
Kim Thư (vào): Anh có thấy hôm nay trời lạnh không ạ?
Hoàng Thư (lật đật đeo lại kính): Chứ nóng mà cô lại mặc cái áo bông xù xù ra thế hả?
Kim Thư: Anh Thư này…
Hoàng Thư: Làm sao?
Kim Thư: Em có cái này hay lắm, em mang cho anh đây (rút từ túi áo ra quả mận chin mọng bóng loáng đưa cho Hoàng Thư)
Hoàng Thư (lúng túng, một chút cảm động, chợt thốt lên): Kim Thư ơi…à à không tôi chẳng sao cả…
Kim Thư chạy vội ra khỏi phòng.

Cảnh 6. Hội trường đông người. Một buổi nghe thời sự. Hoàng Thư ngồi ở đầu bên trái một hàng ghế. Kim Thư lại gần.

Hoàng Thư: Cô cũng nghe thời sự à? Sao hôm nay cô ăn mặc cẩu thả thế?
Kim Thư: Dạ, em vẫn thế mà anh.
Kim Thư (dúi vào tay Hoàng Thư mấy cái kẹo): Kẹo ngon lắm em để phần anh này.
Hoàng Thư: Ơ cái cô này, tôi không phải trẻ con!
Kim Thư: Kệ anh, lát nữa về phòng anh ăn xong đừng có đòi nữa nhé.
Hoàng Thư: Ờ ờ…cô đã đọc thư tôi gửi chưa?
Kim Thư (suỵt): Nói khẽ chứ! Em đọc rồi. Em thuộc lòng rồi hì hì…Thôi em về phòng làm việc đây, hôm nay em hơi bận, không muốn nghe thời sự anh ạ.
Kim Thư (đi ra)…
Nghe vẳng đâu đây…”Kim Thư ơi! anh vẫn gặp em hàng ngày mà sao anh không nói được chuyện gì với em…”
Cảnh 7. Thư viện. Phòng đọc sách buổi chiều. Trời nắng gắt.

Kim Thư: Chào anh cùng tên ghê gớm! Anh đọc gì đấy?
Hoàng Thư: Không dám, chào cô. (tiếp tục đọc…)
Kim Thư: Anh không muốn nói chuyện với em à?
Hoàng Thư: Cô này hay nhỉ?
Kim Thư: Anh Thư ạ. Thôi không đùa nữa. Em muốn hỏi anh một điều.
Hoàng Thư: Thì cô cứ hỏi.
Kim Thư: Em thấy anh nói chuyện cứ ngang ngang thế nào ấy. Anh hay trêu chọc mọi người, làm người ta khó chịu chứ không phải anh đùa vui.
Hoàng Thư: Đương nhiên, kệ xác tôi.
Kim Thư: Đấy, anh lại thế rồi.
Hoàng Thư (chăm chú nhìn Kim Thư): Mà cô hỏi để làm gì chứ?
Kim Thư: Tại vì em có cảm tưởng bản chất anh không phải như vậy. Anh cố tình chọc tức người ta.
Hoàng Thư (trầm ngâm): Cô nói đúng đó. Thực ra tôi không muốn thế. Nhưng khổ nỗi, tôi luôn nghĩ rằng ai cũng nhìn tôi bằng con mắt coi thường, chế diễu, may lắm tốt lắm thì thương hại tôi._ 
Kim Thư: Không phải vậy đâu anh Thư!
Hoàng Thư: Nên tôi phải chủ động tấn công họ trước. Một khi họ nổi khùng lên với tôi, thì tôi đắc thắng vì tôi là người chủ động tạo nên cơn tức bực này. Họ ghét tôi, đành vậy, nhưng ghét là bởi tôi đã coi họ không ra gì chứ chẳng phải họ khinh thường tôi, cô hiểu không?
Kim Thư: Vâng, em hiểu. Với em, thì không sao, anh có thể trêu tức đủ điều, em không giận anh đâu. Nhưng với mọi người, anh đừng làm thế. Ai cũng quí và kính trọng anh. Anh đừng có mặc cảm làm gì. Anh hãy hòa đồng với mọi người, như thế chính anh sẽ thấy dễ chịu hơn đấy.
Hoàng Thư: Phải, tôi biết…Thú thực với cô, từ khi quen cô, tôi cũng bớt châm chọc đi nhiều lắm đấy Kim Thư ạ.
Kim Thư: Vâng. Em mong anh sống thoải mái, vui vẻ hơn với tất cả.
Hoàng Thư: Cảm ơn cô. Hôm nào rảnh đến nhà tôi chơi nhé. Nhà tôi ở số xx Hàng Đào, phía bên trong…
Kim Thư: Vâng ạ..

Cảnh 8. Phố Hàng Đào tấp nập…Trong nhà Hoàng Thư, bố anh (ông Hinh) đang đọc báo, mẹ anh (bà Hinh) đan len…
Kim Thư mặc sơ mi màu trắng may kiểu Hồng Công, cổ cánh sen cài kín bước vào.

Kim Thư: Thưa hai bác, làm ơn cho cháu hỏi đây có phải nhà anh Hoàng Thư không ạ?
Ông Hinh (đặt báo xuống bàn ngẩng nhìn): Đúng đó cháu ạ. Mời cháu vào đây.
Bà Hinh: Cháu chờ một lát nhé, Hoàng Thư vừa đi mua tờ báo chắc sẽ về ngay. Cháu làm cùng cơ quan hay là…
Kim Thư: Dạ, cháu làm cùng cơ quan với anh Thư nhưng khác Vụ ạ. Hôm nay cháu đến thăm hai bác và anh Thư…
Bà Hinh: Nhà cháu có gần đây không?
Kim Thư: Cháu ở chợ Giời ạ.
Ông Hinh: Thế cũng xa xa đấy nhỉ, cháu đi xe đạp đấy chứ?
Kim Thư: Dạ không, cháu đi tầu điện.ạ.
Bà Hinh: Ôi quí hóa quá, cháu quen với Thư nhà bác lâu chưa?
Kim Thư: Thưa bác, mới chừng gần một năm thôi ạ.
Ông Hinh: Xin lỗi, cháu tên gì nhỉ để hai bác dễ gọi?
Kim Thư: Cháu là Kim Thư ạ,,,
Bà Hinh: Ồ thế là hai anh em trùng tên nhau.
Ông Hinh: Hoàng Thư đi làm tối ngày, chiều về tắm rửa ăn cơm xong lại đến Thư viện ngay, khuya mới về. Nó chẳng nói chuyện với ai cả, cứ đi về lầm lũi, nghĩ thương lắm cháu ạ.
Bà Hinh: Nhiều lúc, hai bác cũng muốn nói chuyện, quan tâm, nhưng Thư không thích, cực chẳng đã nó chỉ trả lời đôi ba từ ngắn gọn rồi lại im lìm. Bác buồn lắm cháu ơi…
Kim Thư: Dạ, cháu hiểu ạ. Anh ấy hay bị mặc cảm…
Ông Hinh: Thư nhà bác học giỏi lắm và rất có chí. Trước khi vào đại học, nó có bao giờ tới trường đâu, chỉ tự học ở nhà thôi, rồi thi Đại học Tổng hợp theo kiểu thí sinh tự do mà…
Kim Thư: Thế ạ?
Bà Hinh: Cháu ở cũng xa nhỉ. Giá mà cháu ở gần đây…Cháu chịu khó đến chơi với Thư nhé, động viên nó…
Kim Thư: Vâng ạ. Cháu sẽ cố gắng thu xếp thời gian đến thăm hai bác và anh Thư. Bình thường ở cơ quan, cháu và anh Thư cũng hay trao đổi, chia xẻ với nhau nhiều chuyện đấy bác ạ.
Hoàng Thư (bước vào tay cầm tờ báo): Chào cô. Cô tới lâu chưa?
Kim Thư: Em mới tới mấy phút thôi ạ.
Hoàng Thư (cười rất tươi): Cô bảo tới, nhưng tôi cứ tưởng phải lâu nữa, hàng tháng nữa cơ, ai dè…Cô thật tốt Kim Thư ạ.
Ông Hinh: Thôi cháu ngồi đây chơi. Hai anh em nói chuyện với nhau đi, hai bác vào trong nhà nhé.
Bà Hinh (ghé vào ông thì thầm): Đấy, có bạn gái đến chơi nó tươi vui thế cơ mà…

Cảnh 9. Thư viện cơ quan. Phòng đọc.

Hoàng Thư: Chào cô. Hôm nay rảnh việc hay sao mà cô xuống Thư viện thế này?
Kim Thư: Em đang phải soạn bài giảng Kĩ thuât tính toán anh Thư ạ. Em mượn đọc một vài tài liệu.
Hoàng Thư: Ôi dào, vẽ chuyện. Giảng Kĩ thuật tính toán thì cô cứ nói lăng nhăng thế nào chả xong.
Kim Thư: Ô hay, anh nói nghiêm túc hay đùa cợt đấy?
Hoàng Thư: Đừng có bực khẩn cấp như thế! Tôi nói thật đấy. Cái nghề máy tính của cô, cái Kĩ thuật tính toán và Phương pháp tính của cô là những thứ vớ vẩn cô hiểu chưa?
Kim Thư: Em chẳng thấy ai nói như anh.
Hoàng Thư: Nên tôi mới phải nói cho cô biết. Bây giờ cô đang đi dạy bàn tính gẩy, dạy sử dụng mấy cái máy cơ chạy điện, rồi nay mai thể nào cô cũng đi dạy lập chương trình vài ba cái máy tính điện tử vạn năng đèn trắng đèn đỏ lập lòe suốt ngày đêm, nhưng cô ơi, cô thật đáng thương. Chúng là những thứ phù phiếm. Máy tính Phương pháp tính là cái thứ  Toán ứng dụng, cái Toán ăn theo. Có đi vào Toán học thì phải như tôi đây này…
Kim Thư: Anh bảo như anh là sao ạ?
Hoàng Thư: Là là Toán lí thuyết, như nghiên cứu cấu trúc đại số chẳng hạn…

Hàm số,  phương trình, vô hình hư ảo.
 
Nhát cắt Dedeking vô cùng táo bạo.

Hằng số Euler…


Ôi,

Vinh quang thay hai tiếng:

CON NGƯỜI.

Một anh bạn tôi ở khoa Vật Lý cũng phải thốt lên như thế, cô có hiểu gì không?
Kim Thư: Ui chao anh quá kiêu căng đấy mà không biết xấu hổ…Chết, em xin lỗi anh em đã quá lời…Lẽ ra em sẽ tranh luận với anh, nhưng em không muốn anh nổi khùng, nên phải nhịn đây này. Vâng thì cứ cho là em làm những thứ lăng nhăng phù phiếm, công việc của em chỉ tầm thường vậy thôi. Được chưa nào?
Hoàng Thư: Hì hì, cô hơi nổi cáu rồi đấy, mà như thế trông cô lại thú vị hơn lúc bình thường!
Kim Thư: Em về phòng em đây, chào anh…
Hoàng Thư: (tự thì thầm): Kim Thư ơi, anh thương em…đừng giận anh…

Cảnh 10. Vườn hoa Mê Linh.
Kim Thư và Hoàng Thư ngồi ghế đá có bóng cây râm mát trò chuyện tâm tình…

Hoàng Thư: Ngồi đây nói chuyện với tôi, cô có ngại không?
Kim Thư: Sao phải ngại hả anh?
Hoàng Thư: Là tôi tự nghĩ thế. Kim Thư này, cô có thói quen chuyện gì cũng thẳng băng. Vậy cho tôi hỏi nhé, hình như cô có người yêu rồi?
Kim Thư: Vâng ạ. Em yêu Minh Quang, bạn học cùng lớp đại học.
Hoàng Thư: Vậy thì tốt quá.
Kim Thư: Chúng em yêu nhau từ cuối năm thứ ba.
Bạn em là người Nha Trang, gia đình tập kết ra Bắc hồi 1954 anh ạ.
Hoàng Thư: Thế cô cậu định cưới xin gì chưa?
Kim Thư: Dạ, cũng có…Bọn em định cuối năm nay...
(có vẻ lảng tránh) Anh Thư này…
Hoàng Thư: Cô bảo sao?
Kim Thư: Anh có thấy cảnh vật quanh đây giống như (khẽ hát) “Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ ,…” không?
Hoàng Thư: Ôi cô mới ư ử vài câu đã thấy tuyệt rồi
Kim Thư: Anh có thích nghe hát không? Em sẽ ư ử tiếp nhé. Lúc nào chán thì anh khoát tay cho em dừng lại hì hì…
Hoàng Thư: Cô vui tính thật. Vậy mà tôi cứ tưởng cô chỉ lầm lũi, giống tôi ha ha…
Kim Thư: Đấy, anh cứ cười thoải mái thế có phải hay không? Từ nay cả hai anh em mình không ai được lầm lũi đâu nhé.

Cảnh 11. Chợ Trời. 
Hoàng Thư tìm đến số nhà 13 Trần Cao Vân, một ngày chủ nhật, thăm Kim Thư.

Kim Thư: Anh tìm nhà em có khó không ạ?
Hoàng Thư: Bình thường thôi, mà chỗ quái nào tôi chả tìm ra, chứ nhà cô là cái gì…
Kim Thư: Anh Thư lúc nào cũng thế…Anh Thư uống trà mạn nhé. Hẹn hôm nay anh đến nên em chuẩn bị sẵn trà Thái chính hiệu đây.
Hoàng Thư: Cả nhà đi đâu rồi cô?
Kim Thư: Mời nước đi anh hay là mời anh sơi nước, hì hì…Dạ, me em bán hàng ngoài kia. Chị em tuần này không về. Bố em thì ở nhà gần đây với mẹ kế và em trai em.
Hoàng Thư: Cô đi làm xa đấy nhỉ. Ở cơ quan về, cô thường làm gì?
Kim Thư: Em ăn cơm ở nhà ăn tập thể, nhiều khi em tới Thư viện đọc sách luôn, rồi khuya mới về nhà. Thi thoảng tối em đi xem phim hoặc xem kịch gì đấy. À, anh Thư này, hôm nào anh đi xem phim với em nhé. Đi xem cho đỡ buồn anh ạ.
Hoàng Thư: Có phiền gì cô không?
Kim Thư: Nếu phiền em đã chẳng rủ anh.
Hoàng: Thôi được, có gì cô báo tôi trước nhé.

Cảnh 12. Đường Đinh Tiên Hoàng
Một tối đầu đông, se lạnh. Kim Thư và Hoàng Thư thong thả đi bên nhau.

Kim Thư: Sắp Tết rồi anh Thư nhỉ?
Hoàng Thư: Ừ, thời gian trôi nhanh quá cô ạ.
Kim Thư: Tết anh có về quê không hay chỉ ở đây thôi ạ?
Hoàng Thư: Gia đình tôi ở cả trên này, quê còn ai đâu.
Kim Thư: Anh có đi đón giao thừa không anh?
Hoàng Thư: Có, ngày trước tôi hay ra hồ Hoàn Kiếm xem thiên hạ hái cành lộc…nhưng từ hai năm lại đây tôi không đi nữa.
Kim Thư: Vâng, đêm giao thừa thường lạnh và mưa phùn, anh ra ngoài phải cẩn thận, mặc áo ấm…Sao mấy năm nay anh lại không đi nữa?
Hoàng Thư: Tôi kể cô nghe một chuyện buồn…
Đó là cái Tết năm kia, như lệ thường, gần đến Giao thừa là tôi đi bộ ra hồ Hoàn Kiếm. Cô biết đấy, nhà tôi ra Hồ khá gần…
Kim Thư: Vâng ạ. Rồi sao anh?
Hoàng Thư: Đêm hôm đó, mọi người đổ ra đường đông lắm. Tôi lững thững đi trong dòng người hướng về phía hồ…Năm nào cũng vậy, tôi chỉ đi một mình.
Kim Thư: Dạ, em hiểu. Anh sẽ cảm thấy buồn?
Hoàng Thư: Không, tôi quen rồi. Tôi chẳng buồn rầu gì hết nếu như không xảy ra một tình huống bất ngờ và khó chịu…
Kim Thư: Anh kể cho em nghe đi…
Hoàng Thư: Tôi đang đi, thì trông thấy đi ngược lại về phía tôi, cặp vợ chồng anh chị tôi cùng một đám đông bè bạn nói cười vui vẻ. Tôi hơi sững người, nhưng cũng đang định đáp lời anh chị khi họ hỏi tôi. Nhưng không phải thế, anh chị lơ đi coi như không biết tôi là ai…
Kim Thư: Sao lại thế hả anh?
Hoàng Thư: Thì chắc anh chị xấu hổ ngượng ngùng với bạn bè rằng đã có người em trai xấu xí tật nguyền như tôi mà cô…
Kim Thư: Ôi…em chẳng nghĩ thế…
Hoàng Thư: Cô không nghĩ thế nhưng sự thực là thế. Bởi vậy tôi buồn lắm. Lúc ấy tôi thấy tủi thân cô Thư ạ, mặc dầu bình thường tôi cứng cỏi như cô đã biết...
Tôi trở về nhà, và tự thề với mình rằng, sẽ không bao giờ tôi đi đón giao thừa nữa. Nhưng tôi không ở nhà, tôi vẫn ra đường, đi một mình trong phố vắng, và không dám nhìn vào nhà ai, lỡ bắt gặp người ta âu yếm nhau, hay thấy cảnh vợ chồng con cái quấn quit bên nhau  
Kim Thư: (sụt sịt…)
Hoàng Thư: Cô … à em sao thế Kim Thư?
Kim Thư: Dạ, không sao đâu ạ…

Cảnh 13. Hồ Hoàn Kiếm
Hoàng Thư và Kim Thư ghé ngồi lên một ghế đá ven hồ

Hoàng Thư (như sực tỉnh): Cô Thư à, tôi vừa kể chuyện gì với cô ấy nhỉ?
Kim Thư (đánh trống lảng): Anh Thư nhìn kìa, người ta mới tân trang lại Tháp Rùa hay sao ấy, em chẳng thích cái màu xi măng này…
Hoàng Thư: Ờ ờ…tôi cũng vậy…
Kim Thư: Em gửi xe đạp gần nhà anh, chỗ cửa hàng bách hóa ấy. Tới đó, em lấy xe về và anh chịu khó đi bộ một mình nhé…
Hoàng Thư: Vâng
Kim Thư: Sao hôm nay anh ngoan và hiền thế? vâng với em nữa cơ …
Hoàng Thư: Cô Thư hay thật đấy, dám trêu anh,…à trêu tôi…
Kim Thư: Em về nhé anh Thư. Chúc anh ngủ ngon, đừng nghĩ gì nữa anh ạ.
Hoàng Thư: Em về nhé, đi cẩn thận, quàng khăn lên đầu kẻo lạnh…
Kim Thư: Hi hi anh Thư hôm nay tuyệt thật…Tạm biệt anh…

Cảnh 14. Phòng làm việc của Hoàng Thư
Buổi trưa yên tĩnh. Hoàng Thư ngồi ghế tựa.

Hoàng Thư (nhìn xa xôi): giọng trầm vang lên…
”Có lẽ giờ này em đang lủi thủi ở một bến xe nào hay đang lao đao trên ô tô…Anh buồn vô hạn Kim Thư ạ. Anh thương cho em, thương cho anh, những con người yếu đuối về tình cảm, như những chiếc lá đơn độc run bần bật trước mỗi cơn gió nhẹ. Giờ đây, một mình, anh không còn giữ nổi vẻ bình thản diễu cợt thường ngày nữa, em có biết không”.
Hoàng Thư: ”Kim Thư vô cùng mến thương! Chúng ta đều muốn giữ đến trọn đời nguyên vẹn tình bạn trong sáng hiện nay, nhưng thực tế phũ phàng trước sau rồi cũng cướp nó đi. Nỗi lo sợ trước sự mất mát đáng sợ ấy gây ra ở anh niềm đau khổ ngay từ bây giờ. Và anh cũng sợ rằng, tác hại của nó còn to lớn hơn nhiều. Chắc gì anh còn đứng vững được trước sự trống rỗng đang đến gần?”

Hoàng Thư: ”Anh không nói rằng em chưa hiểu anh. Nhưng rõ ràng rằng ngày mai của anh khác xa ngày mai của em, và do đó em không thể nghĩ như anh nghĩ. Em thực ngây thơ khi cho rằng em có thể giữ nguyên tình bạn đối với anh khi em bước vào cuộc sống hạnh phúc của mình. Em quên rằng anh khác xa Hiền bạn gái của em hay một người bạn nào khác. Em vẫn biết rồi đấy, thường thường một con người khao khát cái gì đó thì không muốn chứng kiến người khác được hưởng điều mà mình không có. Vậy thì làm sao anh có thể nhận tình thương của em mà không có ý nghĩ dẫu chưa rõ ràng rằng, đó chỉ là lòng thương hại thừa thãi? Em hiểu anh chứ em Thư, dù rằng anh mến thương em vô cùng”…

Cảnh 15. Vùng biển Nam Định
Kim Thư ngồi một mình ngắm biển; trời lộng gió…

Vang tiếng dịu dàng, trong trẻo…
”Anh Thư quí mến! Giờ này anh đã nghỉ chưa hay vẫn ngồi trong thư viện? Em đã dạy xong. Em dự liên hoan chia tay với lớp và bây giờ ra biển viết thư cho anh đây. Chỉ ngày mai thôi em sẽ về nhà, đến cơ quan là gặp lại anh rồi, gặp người bạn lớn rất quí mến em chỉ tội hay chọc tức em thôi. Anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé”. 
”Đêm qua mình đã nằm mơ, mình lấy anh Hoàng Thư mà không phải làm đám cưới với MQ bạn mình. Thật là kì lạ. MQ mà biết chắc sẽ giận mình lắm đấy. Khổ thân mình, mình chỉ thương anh Thư thôi mà, thương đến thắt lòng. Mong sao MQ hiểu mình và đừng ghen tức tội nghiệp.

Cảnh 16. Bờ hồ Hoàn Kiếm.
Một sớm chủ nhật.
Hoàng Thư ngồi trên một ghế đá đối diện Bưu điện.
 
Kim Thư (lại gần): Anh Thư đấy à? Xin lỗi, em đến muộn quá, tại vì phải dọn dẹp quét mạng nhện cho me em.
Hoàng Thư: Không sao. Bao lâu nay anh đi đâu ngồi đâu chỉ có một mình quen rồi, chờ em một chút có hề gì. Anh đang nhớ lại lời em hát hôm nào   “Phố xưa nhà cổ Mái ngói thâm nâu…”
Kim Thư: Thế à? Hóa ra anh cũng bắt đầu nghiện nghe em hát rồi đúng không?
Hoàng Thư: Ừ đại loại như vậy. Thế hôm nay Minh Quang không về à?
Kim Thư: Dạ không, bạn em phải đưa sinh viên đi thực tế.
Hoàng Thư: Chồng đến nơi rồi còn bạn gì nữa?
Kim Thư: Vâng, thì người yêu em phải đưa sinh viên đi thực tế, thưa anh!
Hoàng Thư: Kim Thư này, anh không hiểu được, không thể hiểu được, vì sao em là một cô gái mới lớn, học hành giỏi giang, có người yêu sớm, … vậy mà lúc nào trông em cũng buồn. Gặp anh, em nói cười hớn hở, nhưng đôi khi anh cảm thấy đó là cái vui giả tạo Thư ạ…
Kim Thư: Thôi mà anh. Không có gì đâu ạ. Em thân với anh, em quí anh, chân thành chứ không bao giờ dám thương hại anh cả. Anh hãy vui với niềm vui của em đi, anh nghĩ anh lo em giả tạo để làm gì. Mà này em nói cho anh biết đây, em mà đóng kịch thì có Trời cứu, không ai nhận ra gì đâu, kể cả anh vốn lúc nào cũng kiêu căng nghĩ mình thông minh, tự hào là dân Toán chính hiệu, với cái đám lí thuyết Toán trừu tượng của anh, thì cũng bị em lừa hết ha ha ha!!!
Hoàng Thư: Cái cô này gớm thật…Đọc những lá thư của cô, tôi chả bị buồn nẫu ruột ra là gì, nhưng thôi tôi không căn vặn cô nữa…
Kim Thư: He he Người đổi giọng Cô
Khiến cho em thấy lo lo thế nào….
Thôi đành xa chốn ồn ào
Ai về nhà nấy tào lao một mình…
Hẹn anh lúc khác rập rình
Anh vui nhiều nhé giữ tình mến thương…
Đường về thơ cóc còn vương
Chào anh chớ có ẩm ương nữa mà…

Cảnh 17. Phòng làm việc của Hoàng Thư.
Buổi trưa yên tĩnh. Kim Thư tới và hai anh em tâm sự chia xẻ…

Kim Thư: Em nghĩ, anh Thư ạ, niềm vui được làm việc và làm việc được là niềm hạnh phúc lớn lao nhất quyết định mọi hạnh phúc khác trên đời này. Anh có nghĩ vậy không?
Hoàng Thư: Cô nói đúng. Nhưng hình như, khi người ta có “mọi hạnh phúc khác” thì người ta mới thấy như thế…
Kim Thư: Hạnh phúc chỉ có thể có khi người ta được sống trong tình thương yêu của những người xung quanh. Tất nhiên có những tình cảm xuất phát từ máu mủ tự nhiên, nhưng đáng quí hơn là tình thương yêu thật sự có được do sức lôi cuốn của trái tim mình.
Hoàng Thư: Nhưng không phải tất cả đều đáng yêu thương vì yêu tất cả tức là không yêu ai cả.. Và dẫu với những người ta mến yêu, cũng phải thấy mỗi người đều có mặt xấu nhất định. Quên điều đó, lí tưởng hóa cuộc đời thì chỉ có thể đi đến tan vỡ lòng tin vào nó và cuối cùng chỉ thấy một màu bi quan xám xịt.
Kim Thư: Hay thật. Tự nhiên hôm nay hai anh em lại lý sự ghê thế anh Thư nhỉ.
Hoàng Thư: Tôi thích nói chuyện với cô Kim Thư ạ. Không rõ vì sao…
Kim Thư: Em lại nhớ đến cái câu tạch tạch sè ngày xưa “Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn…”. Mà thôi, em đi về đây. Chiều nay nhà em có việc em xin nghỉ phép một buổi. Anh Thư ở lại làm việc ngoan và chăm chỉ nhé hé hé hé…

Cảnh 18. Vườn hoa Mê Linh.
Kim Thư tới trước, đi lại chờ Hoàng Thư. Kim Thư hẹn mời Hoàng Thư đi xem phim tại rạp Tháng Tám.

Kim Thư: Anh ăn cơm rồi chứ ạ?
Hoàng Thư: Chả lẽ tôi lại nhịn đói đi xem phim với cô sao?
Mà ta xem phim gì thế cô?
Kim Thư: Dạ, em chưa biết. Ta cứ đến đó là xem luôn mà anh. Em vẫn hay đi xem thế. Thôi mình đi kẻo muộn anh ạ.
Kim Thư (hồ hởi): Anh Thư này, hôm nay người ta chiếu phim hài, chắc là sẽ vui.
Hoàng Thư: Ờ ờ hi vọng là thế.
Kim Thư:  Em thích rạp chiếu bóng này, xem dễ chịu lắm anh ạ. Nhưng hôm nào chiếu phim hay thì khó mua vé lắm, đông người mua đã đành mà cái chính là phe sẽ mua hết, không tới lượt mình đâu.
Kim Thư (lúng túng khi nhìn thấy cảnh trên phim xuất hiện một chú hề có diện mạo y chang Hoàng Thư) Anh Thư ơi, em hơi mệt, như là bị chóng mặt ấy. Ta về thôi anh ạ. Khi khác sẽ xem.
Hoàng Thư: Vâng.
Kim Thư: Em có mang theo đèn pin đây, từ từ em bấm để anh thấy đường nhé…
Hoàng Thư: Em có sao không Kim Thư?
Kim Thư: Dạ dạ, em không sao. Em hơi choáng, em vẫn bị thế luôn anh ạ…Ra ngoài này dễ thở hơn nên em dễ chịu ngay thôi.
Hai người thong thả đi bộ về phía vườn hoa Mê Linh.
Kim Thư: Em xin lỗi anh, anh Thư nhé. Em chẳng biết nói sao bây giờ.
Hoàng Thư (im lặng, không dấu được ánh mắt buồn khôn tả…):

Cảnh 19. Phòng làm việc của Hoàng Thư.
Buổi trưa. Kim Thư và Hoàng Thư chia xẻ, tâm sự…

Hoàng Thư: Một ngày gần đây, hạnh phúc sẽ đến với em, thì không biết lúc đó anh có còn giữ trọn vẹn tình cảm của anh đối với em như hiện nay không? Thú thực với em, anh không dám nghĩ nhiều tới ngày mai, và không tin gì ở nó.
Kim Thư: Anh đừng nghĩ thế. Anh phải giữ sức khỏe. Anh đang làm được bao nhiêu việc có ý nghĩa. Hãy cứ hình dung và tin đi: em mãi là đứa em gái bé nhỏ của anh, luôn nghe anh tâm tình về những vui buồn của cuộc đời này...Sẽ không có gì thay đổi trong quan hệ của anh em mình anh Thư ạ…
Hoàng Thư: Em ơi! dầu cuộc sống bên ngoài có tươi đẹp bao nhiêu, anh vẫn thấy nó chẳng hứa hẹn cho anh một cái gì sáng sủa hơn. Hoặc là anh phải cứng rắn tàn nhẫn, hoặc là cứ phải đau khổ không cùng. Hình như hôm nay là lần đầu tiên anh dám nói với em điều này…Và chắc hẳn em chưa hiểu và cũng không thể ngờ tới được, đó là ảnh hưởng của Thư đã đần dần thay đổi cả nếp sống của anh. Từ chỗ sống câm lặng, anh đã cảm thấy NÓI là yêu cầu bức thiết của cuộc sống. Mọi lúc vui, buồn, băn khoăn, hay hào hứng anh đều thấy cần phải nói với em, chỉ có điều hoặc nói ra thực hoặc chỉ nói ra trong ý nghĩ  của riêng mình mà thôi…
Kim Thư: Dạ, em cảm ơn anh. Em vẫn đang nghe anh nói đây…và cũng chỉ hôm nay, em mới mạnh dạn thổ lộ ý nghĩ thầm kín của mình rằng, dù vật đổi sao dời, mãi mãi em không bao giờ quên được anh, một người bạn lớn bị tật nguyền về thể xác nhưng trí tuệ tâm hồn thì thật tuyệt vời và nghị lực phi thường hiếm có. Mong anh hiểu đúng và đừng giận em.
Em xin phép phải về . Hẹn gặp lại anh nhé, anh Thư!
Hoàng Thư: Ừ em về nhé, anh sẽ gọi điện cho em sau…

Hoàng Thư (đau khổ): Trời ơi! cái triết lí muôn sự phục tùng một thứ logic khắt khe tiền định, con người cứ phải cúi đầu phục tùng, không nên oán trách, cứ kiên trì nhẫn nại chung sống hòa bình với nó, cái triết lí lạc quan ấy đã từng giúp anh che dấu tâm tư buồn thảm trước con mắt mọi người, cái triết lí ấy giờ đây hoàn toàn bất lực. Chỉ còn lại một nỗi buồn tê tái rã rời…
Kim Thư ơi, sao em không ở lại, nói gì thêm nữa với anh, sao em lại phải về???

Cảnh 20. Phòng làm việc của Hoàng Thư
Hoàng Thư đang chăm chú viết…

Kim Thư (bước vào, cầm thiếp cưới nhỏ, lúng túng): Em chào anh ạ.
Hoàng Thư (ngẩng nhìn): Thư đấy à, vào đây. Em định đi đâu mà tất tả thế?
Kim Thư (đặt thiếp lên bàn): Em gửi anh…Em xin phép về ạ.
Hoàng Thư (ngơ ngác nhìn theo bóng Kim Thư vội vã ra ngoài): ???
Hoàng Thư im lặng và gửi trả thiếp theo đường bưu điện.

Hoàng Thư (buồn nản): Thế là hết, tôi đã mất em thật rồi. Nếu có em giờ này, ở đây, chắc tôi sẽ không dấu nổi nước mắt, và chẳng thể nào câm lặng trước em đâu Kim Thư!
Tôi sẽ phải trở lại bình thản bên mấy cái cấu trúc đại số hay là rã rời tiêu tan tất cả vì tan vỡ và trống rỗng? Tôi lại trở về với con số không sáng vác ô đi tối vác về , không còn đủ sức để say mê và ước vọng một cái gì ư???

Cảnh 21. Hai người đi về phía nhau trên đường Hoàng Diệu, không ai nói gì, không ai chào hỏi gì nhau…

Cảnh 22. Gặp lại nhau 12 năm sau.

Hoàng Thư (tự nói với mình): Kim Thư ơi! Anh đã gửi em bức thư xin lỗi, em nhận được thì đến với anh đi! 12 năm trôi qua, anh đã sống câm lặng trong nỗi nhớ thương em. Anh hiểu ra rồi, anh thật ân hận vì cách xử sự trẻ con của mình ngày xưa, anh đã trả lại thiếp mời dự cưới của em. Hôm nay, anh muốn nói với em rằng, chúng ta hãy trở lại với tình cảm anh em quí mến tin cậy nhau Kim Thư nhé…

Hoàng Thư gặp Kim Thư khi Kim Thư đã có ba con.
Phố Hàng Đào kẻ đi người lại tấp nập. Ngôi nhà số xx. Bên ngoài là một cửa hàng nhỏ. Muốn vào nhà Hoàng Thư, Kim Thư  phải đi sâu hun hút vào trong. Kim Thư dắt theo con gái nhỏ .

Kim Thư: Em chào anh ạ. (chỉ vào con gái). Đây là con gái út của em.(Nhắc con) Con chào bác Thư đi. Bác cũng có tên giống mẹ.
Hoàng Thư: (mời) Hai mẹ con ngồi đi, tôi pha trà uống nhỉ.
Kim Thư: Dạ…vâng.
Hoàng Thư (vui vẻ): Thế là cô đã có ba con. Ghê thật!
Kim Thư: Vâng. Lâu nay anh có khỏe không ạ?
Hoàng Thư: Tôi cứ lằng nhằng thế thôi. Có điều, bây giờ tôi cũng khác xưa rồi. Tôi vào Đảng vài năm nay, và làm Trưởng phòng cô ạ.
Kim Thư: Vậy thì mừng quá. Không phải mừng vì anh đã vào Đảng và vì chức Trưởng phòng của anh đâu ạ, mà là vì những điều ấy chứng tỏ anh hòa đồng với mọi người rồi, không cáu kỉnh như ngày xưa nữa.  
Hoàng Thư: Cô lại trêu tôi đấy à?
Kim Thư: Dạ, không dám đâu.
Hoàng Thư: Cô Thư này. Lúc nào rảnh cô cứ đến chơi nhé. Cô kể chuyện cho tôi nghe đi, cô sống thế nào? Chắc là bận rộn lắm?
Kim Thư: Em bình thường thôi anh ạ. Từ từ rồi em sẽ kể…Cứ tóm gọn lại là em sống yên ổn, hạnh phúc; con cái học giỏi, vợ chồng em yêu nhau…
(Như cảm thấy lỡ lời…, hơi ngượng ngập lúng túng)
Hoàng Thư: À ừ …vậy hả. Cô uống nước đi, cháu bé có ăn kẹo không (mở nắp lọ lấy kẹo đưa cho bé)
Con gái: Cháu xin bác ạ.
Hoàng Thư: Cháu ngoan lắm.
Kim Thư: Anh Thư ơi, đừng khách sáo nữa! Anh hãy coi em như em gái, anh xưng anh với em đi, như ngày xưa ấy. À mà có xưng anh với em, em cũng xin phép về đây hê hê... Khi khác em đến thăm anh.
Hoàng Thư: Có gì mà vội thế? Hôm nay chủ nhật mà.(rót nước tiếp)
Kim Thư: Ôi em không uống được nhiều nước chè đặc vậy đâu. Anh có phải nấu cơm trưa không em đặt dùm anh nhé, rồi em đi về.
Hoàng Thư: Ừ…vâng cảm ơn em…
Kim Thư: Cái gì của anh cũng bé buồn cười không này, cái nồi bé hơn cái bát ô tô, ấm chén thì khi uống trà cứ có cảm tưởng như mình sắp nuốt hết chén. Chúng vừa miệng quá ha ha ha …
Hoàng Thư: Thì anh có phải nấu cơm cho ai nữa đâu mà. Mình anh vậy là đủ rồi.
Kim Thư: Vâng (chỉ nồi cơm trên bếp dầu). Anh trông nốt nhé. Em phải về thật ạ…. Hôm nay bố cháu về nghỉ anh ạ. Em “trốn” tới đây cũng lâu lâu rồi. (Nói với con) Con chào bác đi!
Con gái: Cháu chào bác ạ. Mà sao bác lại thấp thế hả bác?
Hoàng Thư (bỏ kính ra dụi dụi mắt): Ừ vì bác lười ăn, bác ăn có một chén cơm bé tí. Cháu phải ăn nhiều chóng lớn nghe không?
Con gái: Vâng ạ….(kéo tay mẹ) Đi…. mẹ…

Cảnh 23: Phố Hàng Đào
Đông đúc khách đi lại tấp nập. Kim Thư và Châu Đường rẽ khách vào nhà.
Phòng Hoàng Thư đóng cửa.

Kim Thư (gõ cộc cộc): Anh Thư ơi, anh có nhà không ạ?
Hoàng Thư (trả lời vọng từ bên trong): Có tôi đây cô Thư đấy à? Mời vào...
Kim Thư: Xin giới thiệu với anh. Đây là bạn gái của em ở cùng Vụ. Châu Đường mới về cơ quan được mấy năm. Còn đây (nói với Châu Đường) là anh Hoàng Thư. Trước anh Thư ở cơ quan mình, nhưng nay chuyển sang B.NCKT ở Trung ương rồi.
Hoàng Thư: Hai em ngồi xuống đi…(rót nước pha trà). Xin mời …
Châu Đường: Cảm ơn anh.
Kim Thư bỗng tái mặt, rồi gục đầu lên bàn.
Châu Đường (hốt hoảng lay bạn): Chị Thư ơi, chị sao thế?
(nói với Hoàng Thư). Cho em mượn hộp dầu với. Chị Thư hay bị choáng, chắc là rối loạn tiền đình…
Hoàng Thư (luống cuống đi tìm hộp dầu đưa Châu Đường xoa đánh gió): Kim Thư có kể với anh khi đi công tác, lúc say ô tô cũng hay chóng mặt. Không biết làm sao đây…
Kim Thư (mở mắt nhìn vẻ mệt mỏi)
Châu Đường: Chị thấy thế nào ạ?
Kim Thư: Không việc gì đâu…
Châu Đường: Em thuê xích lô chở chị về nhé!
Kim Thư: Chị hơi mệt. Chị vẫn về được mà…
Hoàng Thư (đi đi lại lại): Anh pha nước đường nóng cho em được không?
Kim Thư: Dạ, cảm ơn anh Thư.
Châu Đường: Chị uống đi rồi em đưa về…
Kim Thư (uống một hơi rồi đứng dậy): Bọn em về ạ…
Hoàng Thư: Em…về à …à…các em về…

Cảnh 24. Đường phố khu Đồng Xuân đông đúc.
Hai chị em Kim Thư và Châu Đường đi xe đạp bên nhau.

Kim Thư: Chị bị đói nên xỉu đó Châu Đường ạ
Châu Đường: Chị nói sao em không hiểu.
Kim Thư: Nhà chị sáng nay hết gạo rồi, còn một tị đậu đen và lưng bò gạo, chị nấu nồi cháo cho mấy bà cháu. Chị nhịn từ sáng tới giờ mà em. Tính chị xấu lắm, cứ đói ăn một tị là dở chứng choáng ngay.
Châu Đường: Ôi chị…
Kim Thư: Cũng may hôm nay chị rủ em đi cùng. Nếu chị đi một mình thì thật phiền.

Cảnh 25. Nhà Hoàng Thư.
Thanh Hoa tới nhờ bác Hoàng Thư giúp bồi dưỡng tiếng Nga trước khi sang Liên Xô du học

Thanh Hoa: Cháu chào bác ạ. Cháu xin lỗi, bác là bác Hoàng Thư ạ?
Hoàng Thư: Vâng.
Thanh Hoa: Thưa bác, cháu là con gái lớn của mẹ Kim Thư. Chắc mẹ cháu có nói với bác rồi, cháu mong được bác giúp đỡ ạ…
Hoàng Thư: A ra con gái mẹ Thư sắp đi du học ở Liên Xô phải không?
Thanh Hoa: Vâng ạ.
Hoàng Thư: Cháu học tiếng Nga thế nào rồi?
Thanh Hoa: Dạ, cháu học ở Thanh Xuân. Ngoài giáo viên người Việt, chúng cháu có được học cô giáo Nga bác ạ. Cô giáo nói hay lắm. Cháu được cô khen là phát âm tốt.

Hoàng Thư: Thế là giỏi rồi. Bác sẽ đưa cháu một ít tài liệu nhé, gắng đọc trước khi sang bên đó cho khỏi bỡ ngỡ. Có gì khó khăn bác sẽ chỉ cho, cháu cứ đến đây bất cứ buổi tối nào hoặc cuối tuần.
Thanh Hoa: Thế thì hay quá. Cháu cảm ơn bác nhiều. Cháu sẽ đến thường xuyên, chỉ sợ làm phiền bác thôi ạ.
Hoàng Thư: Bác sẽ cho cháu nghe tiếng Nga qua máy quay đĩa nữa nhé, chắc sẽ thú vị lắm đó,…
Thanh Hoa: Ôi thế thì tuyệt vời quá. Bác ơi, nếu cháu dẫn cả một bạn gái cháu đến cùng thì có được không ạ?
Hoàng Thư: Được chứ, được mà.
Thanh Hoa: Thôi cháu xin phép bác cháu về đã, tối nay cháu đến hơi muộn. Cháu phải về khoe ngay với mẹ cháu và bảo bạn cháu mới được. Cháu chào bác và cháu cảm ơn bác ạ.
Hoàng Thư vui vẻ tiễn Thanh Hoa ra cửa rồi quay vào…
 
Cảnh 26. Phòng làm việc của Hoàng Thư tại cơ quan Nghiên cứu Kinh tế.

Kim Thư (gõ cửa)
Hoàng Thư: Kim Thư đấy à? Vào đây em.
Kim Thư: Em sang thăm nơi làm việc của anh. Và em có một việc muốn xin tư vấn của anh.
Hoàng Thư: vậy hả, cứ từ từ. Anh pha trà đã nhé.
Kim Thư: Lúc nào anh cũng thế thôi, uống trà rõ đặc
thế đêm có mất ngủ không ạ?
Hoàng Thư: Mất ngủ hay không đối với anh chẳng quan trọng. Mất ngủ anh càng có thời gian, thời gian để nghĩ về những việc phải làm của ngày mai. Và hình dung xem cô em sống thế nào hì hì…
Kim Thư: Em mừng lắm anh Thư ạ, khi thấy anh vui vẻ thế này.
Hoàng Thư: Ừ, thôi nào, em muốn hỏi anh cái gì nhỉ?
Kim Thư: Anh Thư ạ, Vụ em đang công tác là Vụ nghiệp vụ. Anh Qui khuyên em nên xin sang XXXX để quay lại với nghề Tin học. Bên đó có mạng máy tính cục bộ mà. Nhưng em phân vân quá.
Hoàng Thư: Cũng phải nghĩ kĩ đó. Tiếng là có mạng máy tính, nhưng chưa đâu vào đâu cả. Anh sợ em sang đó không phát triển được chuyên môn đâu. Không khéo lại thành người chuyên rửa ấm chén pha trà cho mấy ông già, là anh nói vui thế, mấy ông lớn tuổi hơn em…
Kim Thư: Vâng. Anh nghĩ thêm hộ em đi, em ngồi đây uống nước với anh một lúc nữa là em về. Khi ấy anh cho em lời khuyên cuối cùng, nên sang hay không nhé!
Hoàng Thư: Em hay nhỉ…Nói đùa thôi, chẳng cần đến lúc em về đâu, anh khuyên cô luôn này, cứ ở lại bên cơ quan cũ, từ từ tính việc chuyên môn chuyển đổi sau, chứ không sang chỗ ông Qui. Anh biết ông Qui thích em mà.
Kim Thư: Ấy chết, anh Thư đừng nói thế, anh Qui quí em chứ không phải thích.
Hoàng: Ôi giời cái cô này thật hay bắt bẻ. Anh còn lạ gì, thích hay quí đều hàm ý trong sáng cả mà…
Kim Thư: Có mà anh Thư “gian” thì có” he he...Thôi, nói sao thì cũng phải cảm ơn anh. Chúc anh ăn nhiều hơn cho khỏe nhé. Thi thoảng em sẽ sang đây, ờ mà nếu em không sang tức là em bận đi công tác nhé, đừng có bực …
Hoàng Thư: Ừ em về, lúc nào có chuyện gì hay anh sẽ điện thoại cho em…

Cảnh 27. Bệnh viện hữu Nghị
Phòng bệnh nhân. Trên giường, Hoàng Thư nằm tựa vào gối cao, khó thở.

Kim Thư: Anh Thư ạ. Em mới được tin anh bệnh nên đến thăm anh đây. Mà hình như anh ốm lâu rồi ?
Hoàng Thư: Mấy tháng nay em ạ.
Kim Thư: Anh có ăn được gì không?
Hoàng Thư: Có, tôi thường ăn một chút cháo thôi.
Kim Thư: Lâu nay em hay đi công tác, rồi việc nhà cũng bận nữa nên không đến thăm anh được. Chẳng ai bảo cho biết, mãi hôm qua mấy cô bạn ở phòng anh mới nhắn qua Châu Đường…
Hoàng Thư: Không sao đâu. Tôi biết em bận mà…
Hồi này em làm việc thế nào? Có gì mới mẻ thú vị hơn không?
Kim Thư: Dạ, em chuyển sang đơn vị mới, nay quen quen rồi, có điều nhàn quá nên cũng chán.
Hoàng Thư: Cháu Thanh Hoa đi Nga chưa?
Kim Thư: Cháu đi rồi anh ạ. Cháu cứ nhắc mãi cảm ơn bác. Bác giúp cháu thật nhiệt tình.
Hoàng Thư: Có gì đâu. Con bé nhà em tính hay đáo để. Nó thông minh lắm, nhanh lắm.
Kim Thư: Dạ…À em pha nước cam anh uống nhé!
Hoàng Thư: Có sợ em về nhà muộn quá không?
Kim Thư: Không muộn đâu ạ. Nhà em ở gần đây mà.
Anh chịu khó ăn, uống mỗi thứ một tí cho lại sức nhé, chứ tiêm và uống thuốc tây là hại người lắm. mà anh thì đang yếu nữa.
Hoàng Thư: Cảm ơn em.
Kim Thư (xúc từng thìa một): Anh uống đi nào, có nhạt không để em pha thêm đường?
Hoàng Thư: Ngọt rồi em ạ.
Kim Thư: Buổi tối này anh đã uống thuốc chưa ạ?
Hoàng Thư: Tôi mới uống trước khi em vào đấy.
Kim Thư (sót xa): Nào anh gắng nhé, còn có một thìa thôi. À, hay là em về báo với nhà rồi em vào đây với anh đêm nay nhé. Có sao không anhThư?
Hoàng Thư: Thôi đừng. Em còn bao nhiêu việc ở nhà, mai lại đi làm sớm. Các anh chị của tôi ở lại đây chăm tôi mà. Em đừng lo. Bây giờ cũng muộn rồi thì phải. Em về đi kẻo ở nhà mong đấy.
Kim Thư (tần ngần): Vâng ạ. Mai đi làm em sẽ ghé qua đây sớm. Anh cố ngủ một lát đi cho đỡ mệt ạ.
Hoàng Thư: Em về nhé. Cảm ơn em lắm.
Hoàng Thư (giở mình, trằn trọc): ”Trời! Chết bây giờ kể cũng buồn. Nhưng thôi, chết phải chăng là lối thoát tuyệt vời nhất cho bao cái bế tắc hôm nay…Kim Thư ơi! Không hiểu sao mấy ngày nay anh hay nhắc đến cái chết, liệu có phải điềm gở không em? Anh kiệt sức thật rồi…Mà lúc nãy anh không dám nói gì với em…
Hoàng Thư: Anh sẽ không bao giờ quên tên em, vì chẳng bao giờ anh quên được tên anh, hỡi người bạn cùng tên vô cùng mến thương của anh.
Hoàng Thư: Nhưng có một điều chắc chắn là ý nghĩ cuối cùng của anh trước khi chết sẽ hướng về em. Anh sẽ dành tiếng nói cuối cùng để gọi tên em và người ta cũng chẳng cười anh được vì họ tưởng rằng anh tự gọi tên mình thôi”…
 
Cảnh 28. Phòng trực của bác sĩ.

Kim Thư: Thưa bác sĩ, làm ơn cho tôi hỏi thăm, bệnh nhân Hoàng Thư nằm phòng 303 tối qua, chuyển đi đâu rồi ạ?
Bác sĩ: Anh ấy hôn mê sâu từ nửa đêm, chúng tôi cho chuyển lên khoa Hồi sức cấp cứu rồi.
Kim Thư: Dạ thưa…phòng ấy ở đâu bác sĩ chỉ dùm cho.
Bác sĩ: Chị đi thẳng đường này rồi rẽ trái, nhà D tầng 1 phòng 420.
Kim Thư: Cảm ơn bác sĩ.

Phòng Hồi sức cấp cứu
Kim Thư: Em chào chị ạ. Em đến phòng cũ thăm anh Thư nhưng bác sĩ bảo anh mới chuyển sang đây…Tình hình anh Thư thế nào chị?
Cảnh Hoàng: Cô … Thư phải không? Thư mới chuyển đêm qua em ạ, bất tỉnh luôn, chẳng biết gì. Em ở đâu, có gần đây không mà sao đến được sớm thế?
Kim Thư: Dạ, em ở gần đây, chỗ chợ Giời ạ. Em đi làm ghé qua đây trước…
Cảnh Hoàng: Tối qua, Thư còn bình thường mà.
Kim Thư: Vâng, lúc em tới, anh Thư còn nói chuyện vui vẻ lắm và uống hết cốc nước cam. Thật không ngờ anh mệt nặng nhanh thế.
Cảnh Hoàng: Đêm qua, trước lúc hôn mê, chị thấy nó cứ gọi gì Thư…Thư, và ràn rụa nước mắt. Chị không hiểu, chị hỏi “Thư cần gì hả em” mà nó im lặng…
Kim Thư: Tội nghiệp anh Thư quá. Chị ơi, cho em ra hỏi chuyện xem anh ấy có tỉnh không chị nhé.
Cảnh Hoàng: Ừ em cứ hỏi Thư đi.
Kim Thư (lay gọi): Anh Thư ơi! Em đây…
Hoàng Thư (mở mắt nhìn…)
Kim Thư: Anh có mệt lắm không ạ?
Hoàng Thư (im lặng)
Kim Thư (nắm tay Hoàng Thư): Anh có nhận ra em là ai không ạ?
Hoàng Thư (nhẹ gật đầu)
Kim Thư: Chị Cảnh Hoàng ơi, anh Thư hình như tỉnh chị ạ. Em hỏi, anh Thư gật đầu này…
Cảnh Hoàng: Vậy hả em. Thế thì tốt quá.
Kim Thư: Anh có dễ thở không anh? Có hả? Vậy anh ngủ đi một lát. Em xoa nhẹ lên trán anh nhé. (khe khẽ hát ru…)

Cảnh 29. Đám tang Hoàng Thư.

Kim Thư: Anh MQ ơi, anh Hoàng Thư mất rồi. Em phải qua bệnh viện dự tang lễ bây giờ…Anh ở nhà nhắc các con nấu cơm ăn trước đi đừng chờ em.
Minh Quang: Ừ, em đi. Nhớ thắp dùm anh một nén nhang cho anh ấy.
Kim Thư: Dạ…
Kim Thư không kìm nén được, khóc nức nở, một cách lạ lùng và bất thường giữa một đám đông khách khứa dự buổi tang lễ Hoàng Thư. Mọi người hết sức ngạc nhiên và hình như không hiểu…

Cảnh 30. Kim Thư thăm mộ Hoàng Thư đặt tại khu vườn đào Nhật Tân…

Kim Thư: Em chào anh ạ. Anh chắc còn nhớ em chứ anh Thư?
Kim Thư: Vậy là anh mãi đi xa thật rồi. Nhưng em mong lúc này anh hãy trở về nói chuyện với em nữa đi anh Thư!
Kim Thư: Em xin phép dẫm lên chỗ này, để làm cỏ và lau dọn anh nhé.
Kim Thư: Lâu nay em vẫn sống, gắng sống bình thường và tự tạo cho mình hạnh phúc. Em vẫn nhớ đến anh, nhớ những ngày xưa, nhớ mãi. Cầu mong nơi thế giới bên kia, anh được khỏe mạnh, an lành, được thỏa sức say mê những ước mơ và thực hiện mơ ước của mình, anh nhé…
Kim Thư (ra về): Trong gió lay động những cánh hoa đủ màu khoe sắc thắm, mình vẫn còn nghe vẳng đâu đây tiếng gọi của anh Thư:” Kim Thư ơi! anh muốn gọi em ngàn lần, người bạn cùng tên mà anh mến thương…”, nghe để cảm nhận đến tận cùng trong cái vô biên thinh lặng tình người…

7/2012
Hồ Minh Quang
 

2 nhận xét:

  1. Theo thiển ý của riêng tôi, Hồ Minh Quang viết kịch chưa thành công lắm. Bởi ngôn ngữ kịch thường vô cùng chắt lọc và có tính hành động cao. Mặt khác, kịch phải có thắt nút, mở nút và xung đột đầy kịch tính.Tuy vậy, nội dung trong tác phẩm trên của chị khá tinh tế, sâu sắc và rất giàu tính nhân văn. Tôi nghĩ nếu chị chuyển thể thành truyện ngắn hoặc kí có lẽ sẽ thú vị hơn chăng?

    Trả lờiXóa
  2. Vâng đúng thế ạ. MQ chỉ viết thử thôi, và mang tính kể lể là chủ yếu. Trước đây, MQ viết hồi kí (in thành sách), một đoạn văn trong hồi kí đã có đề cập đến mối quan hệ "Tình người" này. Một người bạn đã khích lệ MQ tập viết kịch bản phim, trong khi một chữ bẻ đôi MQ không biết. Người bạn ấy cho mượn một vài kịch bản phim đơn giản để MQ tham khảo. Thế là MQ "bắt chước" viết để chi tiết hóa hơn những điều MQ viết vắn tắt trong hồi kí, nhằm lưu lại làm kỉ niệm. Và bây gio thì MQ đưa lên blog này đó thôi.
    MQ cảm ơn bạn nhiều.

    Trả lờiXóa