Tà dương ráng đỏ nắng chiều
Ngậm ngùi chẳng rạng được nhiều sắc hoa Non cao chi lắm kẻo mà Chân chùn chẳng biết đâu là xuống lên Ngẩn ngơ ngày hết lại đêm Vọng từ xưa cũ chày hiền Bom bo Một thời gió thoảng vu vơ Trái đào rơi giữa đợi chờ bâng khuâng Trăng trong lách đám mây tầng Thẹn soi rạo rực vườn xuân sương dày Suối reo cười giữa rừng cây Ngỡ ngàng khỏa tiếng dô hầy gọi tiên Bồi hồi tức cảnh Điện Biên "Nồi" thơ đậy lại ưu phiền nhờ "vung"....
23/4/2014
Hồ Minh Quang |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét