Thứ Năm, 31 tháng 10, 2013

Thủy chung

Ng nào có bước chân ta
Lòng chung ý d
la đà men say
Ai xui 
ta đến nơ
i này
Ng
ngàng an lc vui vy tình thơ

Cuộc đời đẹp vẫn vì 
mơ
Đàn không l
i điu ngày xưa li v
Tao đàn” ta bước vng v

”Thi nhân” đâu có trói l
bu
c nhau
Ch
tình nghĩa gi trướ
c sau
H
n thơ trao trọn  mt màu th
y chung

22/10/2013
Hồ Minh Quang

Nắng thu

Nắng thu vàng trải miền thơ gọi
Nâng tà áo em trong gió mảnh mai
Em đi đâu sao mải đi hoài
Tìm bóng người từ xa xôi ký ức

Hỏi tình yêu ở nơi nào có thực
Hãy nhắn thầm gió rung thật vu vơ:
”Một con đường hoa dại nở mộng mơ
Và mình em chờ anh chung thủy…”

Rồi tự ướp những cánh hoa mộng mị
Trong gối thơ tình mơ hạnh phúc có anh
Để thôi buồn khi nến sáng lung linh
Vẫn thấy hình trái tim người ở đó…

Nắng vẫn dịu dàng bởi dáng anh em nhớ
Hoàng hôn chiều tím khắc khoải nỗi mong
Em vẫn để thơ lòng hoang dại ngóng trông
Một nỗi đam mê không bao giờ tắt…
Hồ Minh Quang

Thứ Tư, 30 tháng 10, 2013

Anh là gió


Anh ơi hãy là gió
Để em xin là trăng
Gió nâng hồn mênh mang
Quyện ôm trăng mê mải
Trăng mơ màng nhẫn nại
Âu yếm nhìn gió bay
Mang theo giấc mộng say
Cánh diều con đang  mở
Gió vang lời nhắn nhủ
Thành thơ trăng mỉm cười
Ơi nỗi lòng đơn côi
Đang mượn tình trăng gió
Để vợi đi nỗi nhớ
Trong những gì khát khao

Thảng thốt thơ xôn xao
Khi gió tung bụi cuốn
Lá vàng rơi khắp chốn
Chẳng biết về nơi nao
Trăng khuất nẻo thì thào
Khen gió đùa vui sướng
Thu về cây thôi bóng
Lá vùi miền đất yên
Giữ nhựa qua đông thêm
Cho xanh xuân óng ả
Bỗng trong mưa gió lả
Hỏi trăng có  bồn chồn
Dấu đi dạ vấn vương
Khiến thơ đừng thổn thức?

11/2009
Hồ Minh Quang

Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013

Chuyện bạn già (tiếp theo)

Hồi 1.


M: Hôm nay, anh mời em tới đây. Anh muốn chúng ta (chỉ tất cả 5 người) sẽ là bạn tâm giao của nhau. Em thấy thế nào?
KT: (sau một hồi im lặng)...dạ...hãy để cho em ... tự nhiên...và ...
M: ??!
KT (lảng sang chuyện khác): Anh M ạ, em vừa họa xong bài thơ anh tặng chị H, nhưng em làm thơ kém lắm, nên trước khi tặng chị H, em nhờ anh xem và góp ý đã được không ạ?
M: (xem lướt) Ừ ừ được được, anh mang về rồi góp ý cho em sau nhé.
KT: Vâng, em cảm ơn anh trước.

Hồi 2.


Chuông điện thoại reo...
KT: A lô Thư nghe, xin lỗi ai gọi Thư đấy ạ?
M: Anh M đây.
KT: Em chào anh ạ.
M: Cái bài thơ của em, anh đọc rồi, anh sửa cho em rồi, anh đọc cho em nghe này...(đọc thao thao một mạch đến hết bài)
KT (rụt rè): Thưa anh, em nghe như là ... thơ của anh, không phải thơ của em.
M: Ôi dào, anh sửa tí chút thôi mà, cơ bản vẫn là của em.
KT: Dạ không, em nghe em biết chứ ạ. Em định nhờ anh góp ý, để giúp em sửa cho hay hơn trước khi gửi đi. Chứ còn là bài của anh, thì em không dám đâu. Chả lẽ em lại nhận đó là bài của em để tặng chị H sao hả anh? Em đoán bài của em dở quá, chữa thì phải chữa hết nên thà anh ... làm lại cho xong. Nhưng thôi, dù sao em cũng cảm ơn anh, có điều em vẫn gửi bài của em tặng chị ấy, dù nó không hay nhưng đó là tình cảm của em anh ạ.
M: Ơ cái cô này sao khó tính thế...Anh đã bảo là anh chỉ sửa ít thôi mà...

Hồi 3.

KT: Chị H ạ, em có bài thơ này tặng chị. Em có nhờ anh M góp ý, nhưng...
H: Chị biết rồi, ông M có kể chuyện này với chị rồi. Nhưng chị cũng nói ngay là KT nó không đời nào lại lấy bài của ông đâu, mà như thế là đúng...đưa chị xem nào...
H (sau khi đọc) Cảm ơn em. Em viết vậy là được rồi, rất tình cảm...
KT: Dạ...thư thả rồi chị đọc kĩ và chỗ nào nên sửa chị chỉ cho em nhé.
H: Ừ chị sẽ đọc, rồi chị tìm cho em mấy quyển sách phân tích kĩ về các loại thơ để em tham khảo.
KT: Vâng ạ. Em cảm ơn chị. 

Hồi 4.

KT: Thưa anh VH, thưa các anh các chị. Hôm nay em rất vui được cùng các anh chị đến đây thăm và mừng anh chị VH đã xây xong nhà ở quê. Mảnh đất này thật tuyệt anh VH ạ. Em có mang theo cả bài thơ tặng anh đây. Thật ra bài này làm cũng mấy tháng nay, em đã đưa anh rồi, nhưng hôm nay em xin phép đọc lại để các anh chị cùng nghe.
M và mọi người: OK, em đọc đi, các anh chị nghe đây.
KT đọc bài thơ...
Mọi người (vỗ tay): Hay lắm, thật tình cảm...
VH (hơi dụi mắt): Cảm ơn KT nhiều.
M: Này, anh nói cho em biết, bài thơ của em hay đấy, nhưng anh rất khó chịu vì trong bài thơ, em lại bảo thơ em là thơ cóc; chỉ vì tình cảm nên em viết tặng anh VH thôi, chứ đó không phải là THƠ.
KT: Thì em nghĩ thế thật. Nói thực với các anh chị, em cũng hay ngượng vì thấy thơ mình cứ dài dòng nông cạn thế nào ấy, chẳng có nghệ thuật gì chỉ là bộc bạch thôi nên em phải nói trước ạ.
M: Không được, có 2 vấn đề mà anh yêu cầu em phải xóa cái chữ THƠ CÓC ấy đi. Thứ nhất, có nhiều người trong CLB theo anh nghĩ, làm thơ kém hơn em. Thế em nhận thơ em là thơ cóc thì thơ người ta là thơ gì?
Thứ hai, nếu thơ em là thơ cóc thì em mang thơ cóc ấy tặng anh VH mà em thấy là được à? nó mất cả cái giá trị tấm lòng của em, và lời lẽ trong thơ đều mang ý ca ngợi anh VH, thế hóa ra tài năng đức độ của anh VH chỉ đáng được tả bằng thơ cóc thôi sao???
KT: Ối ối, sao anh lại "nghiêm trọng vấn đề" thế? thì em chỉ nghĩ đơn giản thơ em dở nên em nói thế thôi, để mong anh VH hiểu rằng, thơ em diễn đạt mộc mạc nhưng tình cảm của em là quí mến kính trọng và mong anh VH thông cảm thôi mà. Với lại anh không thấy anh VH vừa cảm ơn em à hì hì...Nhưng thôi, em cũng nghe anh, em xin xóa từ THƠ CÓC đi (lấy bút mượn lại bài thơ anh VH đang cầm và xóa mấy từ)
Mọi người: Thôi được rồi, xóa thế là phải KT ạ. Bài này hay mà tình cảm lắm, không dễ ai viết được như em đâu nhé.
KT (ngượng ngùng): Vâng thôi, ta chuyển sang chuyện khác nhé. Mấy chị em mình xem chị xã nhà anh VH đang làm gì kìa, đang tất bật chuẩn bị cho bọn mình nhậu đấy...
 
Hồi 5.
M: Anh muốn nói với em điều này, là anh nói thật.
KT: Vâng anh cứ nói ạ.
M: Anh thấy là KT đa tài, nhưng riêng về thơ, thơ em còn yếu lắm.
KT: Em có tài gì đâu mà đa hả anh? Còn chuyện thơ em yếu thì rõ rồi ạ. Có bao giờ em nghĩ là thơ em khỏe đâu ạ? Em vẫn bảo rằng thơ em là thơ cóc mà, thực sự là như vậy...
M: Ấy là anh nói thật thế. ở CLB ta phải hơn một nửa số hội viên thơ yếu, kém chất lượng. May ra chỉ có độ mươi người là khá thôi. Em phải xem lại xem thế nào...
KT: Vâng, em sẽ cố gắng học hỏi chứ em không phải xem lại mình đâu ạ hì hì. Em chỉ tham gia sân chơi này cho vui tuổi già thôi mà, chứ em có biết thơ phú gì đâu.
M: Anh nói chuyện nghiêm túc đó...   
KT: Ấy là tính em hay cười hì hì chứ em không đùa đâu mà.

Hồi 6.

M: KT này, anh không ngờ hôm nay em lại họa được bài thơ anh tặng chị K hay thế, hay hơn cả bài của anh nữa. Anh sẽ đọc cho mọi người nghe và anh sẽ đưa in vào tập san số tới.
KT: Cảm ơn anh. May thôi anh ạ.
M: Em xem thế nào, em đưa thêm mấy bài nữa, thay cho các bài khác, không thì chất lượng tập san kém quá.
KT: ??? (Ôi trời....mình có mỗi một bài này hay thôi, biết moi ở đâu ra nữa bây giờ? hay là cầu cứu "MQ thật" về đọc thơ cho mình chép, mình làm một quả bắt chước XXX vậy!)


Hồ Minh Quang

Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2013

Em là trăng

Em ơi hãy là trăng
Để anh  xin là gió
Trăng khi mờ khi tỏ
Đau đáu nhưng dịu hiền
Gió phiêu bạt triền miên
Vẫn ngắm trăng thao thức
Thổi vào trăng mơ ước
Cánh diều con bay xa
Gió nâng thơ mượt mà
Trăng rọi thơ say đắm
Ơi duyên người sâu lắng
Đang mượn tình gió trăng
Để khi lòng rối ren
Mơ màng quên đau khổ

Giật mình thơ có tỏ
Khi trăng vàng lặng soi
Dưới đáy sông chơi vơi
Gió bơ vơ lưu lạc
Trách vầng trăng huyễn hoặc
Tìm vui thú một mình
Trăng ngơ ngẩn vô tình
Ơ… gió đà… siêu thoát
Bay tận đâu  xa lắc
Trăng biết tìm nơi nao?!
Trăng còn thức đêm thâu
Ngắm trần gian yên giấc
Ru mộng thơ bàng bạc
Chìm  đáy lòng sông sâu…

11/2009 
Hồ Minh Quang

Thứ Năm, 24 tháng 10, 2013

Chuyện bạn già (tiếp theo)

KT: Thưa các thi huynh thi hữu, hẳn các vị còn nhớ, lần trước, nhà thơ VX có sáng tác bài thơ TRĂNG TRỐI (54 câu thơ thể Lục bát), vì ông băn khoăn sau khi xem bói, người ta dọa ông có thể năm nay ông 83, sẽ ... ra đi. Hôm nay, tôi xin đọc bài thơ tôi họa nguyên vận bài thơ của ông, với tựa đề ĐỪNG VỘI.
KT: (đọc bài thơ ĐỪNG VỘI, thơ họa cũng dài 54 câu) Vâng và sau khi họa, tôi viết thêm ít dòng như sau:

Hai mươi năm (sau) giữa hội trường
"Bách ca ơi! tớ còn ngang ngửa này
Có cần viết lại thêm dầy
Những dòng TRĂNG TRỐI vì SAY MÃI ĐỜI?"
Các "nàng" yêu VX ơi
Điểm danh cho lẹ để người yên tâm
Người di chúc chớ có nhầm
Mỗi "nàng" một KHỔ mười phân vẹn mười
Sống không hổ thẹn với đời
Thọ ngoài trăm vẫn một trời THƠ VUI
Em (cũng) yêu ông đấy ông ơi!
Ai nỡ đánh thuế mấy lời ... vu vơ?
Ông cười, em thích, hơ hơ
Trần gian cõi tạm TÌNH THƠ - TÌNH NGƯỜI
----
Hội thơ (la hét): Hoan hô, hay quá, sướng quá, thật tuyệt vời...
VX: (giơ tay mấy lần định bắt tay KT, nhưng KT đang hưng phấn  và ...vướng những người khác, nên ông đành phải nói to lên):
"Và ÔNG CŨNG YÊU EM ĐẤY EM ƠI..."
KT nghe vậy mới bật cười và cố lách để bắt tay VX, trong khi cả hội hét lên rằng hai người phải ...ôm hôn thắm thiết chứ....

Tưởng thế là hết chuyện, vui đến vậy là đủ. Ai dè, hôm qua, MQ cùng mấy người bạn đồng môn sang Đức Giang có việc, trên đường về, một bạn mới kể lại một chuyện hay hay.

Bạn: Cái ông gọi là nhà thơ VX ấy, ở gần nhà mình, hay đi tập thể dục với mình, T biết không, ông ta càng già càng thích trẻ đẹp...Mình biết KT sinh hoạt CLB thơ cùng với ông ấy, nên có lần đùa vui mình trêu hỏi "Bác có "để ý" KT không đấy? Bác đã 83 rồi, KT thì mới...65, được chưa?" Ông ấy bảo: "Nhưng KT hình thức xấu lắm, không được!" Nghe thế, mình mới "cười nổi xung": Này, em đố bác đấy, bác làm thế nào mà lấy được KT thì em thề em sẽ chịu toàn bộ chi phí đám cưới của bác. Còn nếu không, thì chưa biết bác lấy ai, nhưng bác phải trả em một nửa chi phí của đám cưới tương lai của bác hề hề...  
KT: Bạn cứ thích đùa... Nhưng ông VX phán vậy là chính xác đó bạn! KT chỉ có một thời gian cách đây cỡ 20-30 năm là "kha khá" thôi. Chứ khi trẻ và khi già đều xấu hết. Khi già thì có VX nhận xét rồi đấy, còn khi trẻ thì mình nhớ lại cái hồi chừng hai mươi mấy tuổi, dắt con ra chợ mua cho nó củ sắn, (gần đây thấy mẹ có hồi ký NƯỚC MẮT VÀ NỤ CƯỜI nó mới kể lại), khi mẹ đang mua sắn cho con, có hai ông đứng gần đó nhìn mẹ và bảo nhau "Sao lại có người trông xấu thế không biết!" Nhưng con không dám mách mẹ ngay...
KT (như bừng tỉnh và thầm nghĩ:) Chết cha, vậy mà mình cứ họa thơ vô tư trêu đùa thoải mái, ông ấy lại nhủ lòng thương mình nên phải tán lại bằng cái câu thơ trên thì thật tội nghiệp cho cả hai...
May cho MQ nhà mình, chỉ "chịu" cái xấu của mình hồi trẻ, "được" cái "kha khá" của mình lúc trung niên, thế là hòa, không phải "chịu" nốt cái xấu của vợ lúc về già là OK rồi.


16/10/2013
Hồ Minh Quang



Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2013

Vui nhân ngày Phụ nữ Việt Nam

Đàn ông
Đàn ông giống chú cáo già
Đàn bà biết vậy vẫn xà vào ông
Lưới tình rộng quá mênh mông
Muốn chạy cho thoát-yêu chồng là hơn!

Đàn ông có vợ vẫn mong
Đi qua lượn lại bóng hồng rượt theo
Cơm nhà bực bội ỉ eo
Phở người nóng sốt bò heo vẫy vùng

Đàn ông dạ đổi khôn cùng
Trăng hoa hăm hở lừng khừng bỏ đi
Đàn bà gum vẫn đê mê
Tai chớ nghe nịnh-thôi về nhà đi!

Đàn ông đủ các kiểu si
Si duyên si đẹp si thi si nhời
Si đi gần hết cuộc đời
Đàn bà thôi-hãy si người chồng…ngoan!

Đàn ông mê hứa tràn lan
Hứa chiều hứa chuộng bên nàng ngày đêm
Hứa che nắng rọi bên thềm
Hứa dừng con sóng biển hiền ôm em

Đến khi gió giận thét lên
Đàn ông cao chạy ưu phiền nữ nhi
Thôi thì gi gỉ gì gi
Đàn bà ơi hãy trị vì đức ông!…
Hồ Minh Quang


Nếu lấy chồng

Nếu lấy chồng không lấy chồng bác sỹ
Anh trực hoài bỏ em lạnh đêm đông
Anh đâu biết bữa cơm rưng nước mắt
Khi người ta fone đến anh chờ trông

Nếu lấy chồng không lấy chồng ca sỹ
Bận mải mê những show diễn chờ anh
Anh cần đâu những bữa cơm ngon lành
Đâu biết em chờ ...tối (!) dài khắc khoải
...
Nếu lấy chồng không lấy chồng các loại
Quá mải mê dẫu sự nghiệp quang vinh
Không biết gì đến sự sống riêng mình
Không vun đắp tình yêu cho gia đình bé nhỏ

Ấy là vui đá đưa vần thơ tỏ
Nỗi cảm thông cho bạn gái hôm nay
Còn thực đời chồng lúc nào cũng đáng...lấy ngay
Dù có là các sỹ hay các nông cũng thế!
Bởi mỗi ông là mỗi người mỗi vẻ
Mỗi tấm lòng mỗi thánh thiện bên trong
Mỗi trái tim yêu mỗi ánh lửa hồng
Mỗi khát khao mỗi tình thương tha thiết
Mỗi chỗ dựa chở che mỗi tâm hồn thanh khiết...
Chỉ e rằng chị em mình không biết không hay
Làm những gì để sống chung những tháng năm dài
Làm cách nào cho cái "mỗi" ấy lộ (tòi) ra thật rõ
Để cho hạnh phúc luôn bừng lên rực rỡ
Để khỏi giận, khỏi hờn, khỏi ...úm ba la ...
Và lúc nào Xuân đời cũng thắm nở ngàn hoa...
Hồ Minh Quang

KÝ ÚC ẢNH





































Thứ Năm, 17 tháng 10, 2013

Thương phụ nữ

Tôi thương EM yếu đuối giữa đời
Cháy bỏng khát  khao một bờ vai nương tựa
Để trái tim luôn luôn rực lửa
Sưởi tâm hồn những đứa con ngoan
Để được sẻ chia đau đớn vô vàn
Biết đứng thẳng khi đời đen tối nhất
Để có nụ cười quên dòng nước mắt
Hạnh phúc kiếm tìm từ những gian nan…


Tôi thương EM sắc sảo chẳng dịu dàng
Nhưng tảo tần tối khuya hôm sớm
Thời gian ơi sao vụt đi loang loáng
Em chẳng kịp dừng hưởng chút thong dong?
Vỗ về con dù chỉ một phút ấm lòng
Không phải sẻ chia bằng roi bằng vọt!
Chồng của EM ơi! sao mãi vô tư trong rượu nhạt
Buông thả lạnh lùng "Mẹ khiến con hư!" ?!?


Tôi thương EM trẻ, hồn mộng mơ thật "xưa"
Cô giáo nhỏ đầy nghĩa tình nhưng duyên đời đen bạc
Mầm sống yêu ơi! con tội tình chi mà tủi hận
Chẳng được làm người để yêu thương mẹ chốn trần gian?
Xoa dịu nỗi đau cho mẹ quên bớt phũ phàng
Sống bình yên với tâm hồn trong sáng
Để mẹ là nơi mãi ấm lòng bè bạn
Viết cho đời và dạy các con bằng dào dạt tình thân
...


Tôi biết làm gì khi giọt nước mắt EM đang lăn?....


8/1/2009
Hồ Minh Quang

Mình ta

Mình ta với những điêu linh
Ngó đời vẫn thấy nhân tình khổ hơn
Mình ta thầm lặng giận hờn
Vẫn nghe sâu thẳm nỗi lòng sẻ chia
Mình ta ước mộng tía lia
Ngỡ mòn mỏi sống xuân qua còn chờ
Mình ta đêm ngủ vật vờ
Mảnh hồn đơn chiếc gửi thơ trao tình
Mình ta ta đã xa mình
Lời thề chung thủy đậm tình còn vương
Mình ta với dạ bâng khuâng
Nhớ người nên cứ mơ tràn cung mây
Mình ta với gió heo may
Buồn thương say tỉnh tỉnh say đều cười
Mình ta luống những lạc loài
Quắt quai lòng xé mệt nhoài tương tư
Mình ta nước mắt tràn dư
Cung đàn lỡ đứt mệt nhừ còn ca
Mình ta đêm những nhạt nhòa
Ngắm lung linh nến vỡ òa niềm yêu
Mình ta với bóng cô liêu
Tình dù đã lỡ vẫn liêu xiêu hồn
Mình ta nhung nhớ chập chờn
Nửa mơ nửa thực vui buồn đan xen
Mình ta một chốn lem nhem
Khi vương lúc vất e hèm vẫn sang
Mình ta đi với thời gian
Thiên đường cát bụi có màng nề chi
Mình ta với chí đam mê
Bóng thơ đi khuất lại về Blog Quang
Mình ta thôi chớ thở than
Lê thê cóc nhái thi đàn khổ lây

Mình ta với mình ta đây
Mình ta ta cứ mê say một mình...

Hồ Minh Quang

Thứ Hai, 14 tháng 10, 2013

Chuyện bạn già (tiếp theo)


CP: Chào cô Kim Thư. Hôm nay cô đi có một mình à? bạn cô đâu rồi, không thấy líu ríu nữa?
MQ: Dạ, hôm nay chị bạn em phải về quê có việc.
MQ: Anh CP ạ, em thấy thơ anh hay lắm.
CP (ngường ngượng): ...
MQ: Em thích thơ anh. Là em nói thật thế thôi. Cũng có thể với người khác thơ anh chưa hay. Nhưng em thấy hay. Chả là mỗi người có một cái "gu" riêng mà...
CP (vui vẻ hơn): Vâng, cảm ơn cô. Thật ra, CLB thơ là một sân chơi tự nguyện. Mỗi người đến hoặc ở lại với CLB hay không vì những lí do rất riêng, có khi cũng là lí do vớ vẩn thôi.
MQ: Vâng, cái chính thấy thoải mái là được anh ạ. Mà cũng nên nghĩ mọi sự đơn giản là sẽ ổn.
CP: Tôi tham gia khá nhiều CLB cô ạ. Có CLB, các cụ chỉ làm thơ Đường, thơ Lục bát và Song thất Lục bát, còn thơ Tự do là ... cấm tiệt, thành ra các vị nào hay làm thơ Tự do cũng phải ra đi...
MQ: May quá, em không đến CLB ấy, kẻo cũng phải ra đi sớm.
CP: Cô cứ nói thế, cô cũng làm đủ loại thơ đấy chứ. Tôi còn nhớ, trong tập thơ 30 năm Thông reo, tôi thấy có những bài thơ hay của cô, nhưng cô đề mỗi tên (Bùi Kim Thư), ngoài ra chẳng có thông tin gì khác cả...
MQ: Chắc là anh nhớ nhầm đấy ạ. Em không có thơ trong tập này, vì em mới tham gia, mà tập thơ thì các anh chị làm trước khi em là thành viên hì hì...
CP: Cô nói thế nào ấy chứ. Chả lẽ lại có hai Kim Thư à? Rõ ràng tôi đọc thơ của cô mà!
MQ: Vâng thôi, khi nào rảnh, anh đọc lại quyển đó nhé. Em đăng thơ ở đâu chắc em cũng phải nhớ chứ ạ...
CP: Ấy lan man chuyện thơ, tôi muốn quay lại chuyện sân chơi. Là tôi muốn nói, khi ta sinh hoạt ở đây, có thể ta mến người quí thơ nhau, rồi dần dà đến nhà thăm hỏi nhau, quen thân hơn. Nhưng chết nỗi, cũng không hẳn như thế là tốt cô ạ.
MQ: Có gì gay cấn hả anh?
CP: Một lần, tôi tìm đến nhà một bạn thơ. Vào nhà, tôi thấy bọn con cái nhà ấy cứ giương mắt lên nhìn mình, không chào hỏi gì cả. Mà mình thì lớn tuổi hơn mẹ chúng chứ...Thế là tôi chán quá. Tôi thầm nghĩ, nhà này chẳng biết giáo dục dạy dỗ gì con cái cả. Thành ra thôi, tôi không thích làm thân thêm nữa, cũng chả thích đến CLB có cô bạn ấy nữa. Đấy cô xem, những cái lí do thật vớ vẩn...
MQ (thầm nghĩ): Lạy giời, anh đừng có ý nghĩ đến nhà chị bạn em chơi thăm nhé, lỡ ra con dâu chị ấy không quen chào hỏi ai cả (chứ chẳng riêng gì anh), anh lại bảo chị ấy không biết dạy con, thật khổ. Em biết chị ấy từ mấy chục năm nay mà...  
MQ: Vâng, kể ra thì cũng nhiều chuyện thật, nhưng không vớ vẩn đâu anh ạ.

4/10/2013
Hồ Minh Quang


Chủ Nhật, 13 tháng 10, 2013

Khoảnh khắc







 


  
Theo dòng người tràn hai vệ đường
Tim bồi hồi đập dồn, ngực như tắc nghẹn
Liều huyết áp cao gấp đôi dường vô tác dụng
Tay cầm dùi gỗ xiên lia lịa vào thân...

Đại tướng ơi Người mãi còn trong lòng dân
Con ngóng chờ khoảnh khắc...

            xe linh cữu Người vụt qua trước mặt
Hướng tiễn đưa Người về

            Quảng Bình Quảng Trạch
Sóng biển vỗ về đất mẹ yêu thương
Ru bình yên cho vĩ nhân,

         người con - nhân trí dũng phi thường...

9:15 ngày 13/10/2013
Hồ Minh Quang

Thứ Năm, 10 tháng 10, 2013

Đọc bài "Xóm nhà lại vui"



Văn Thư chẳng giỏi thơ không hay
Buồn vui thi thoảng hát tối ngày
Hiềm nỗi bệnh đâu dồn dập tới
Nên đành lì lợm liệt giường, say

Trian thương tình lo lắng suốt
Thầy Tuân cầu Phật rủ lòng thương
Biên, Thu điện thoại tay bấm gọi
Anh Dạ anh Ngôi ... nhận xét...tràn
 
Tô Quang ngại Minh Quang lỡ ... liệt
Nhắc khéo rằng chớ có ... "máu" nghe
Minh Hương thấy "ba ông" ngơ ngác
Nhủ Kim Thư Hồng Nga "cứu" nè...


Tới hôm nay có người "đồng họ"
Anh Trác Trường thơ lại động viên
Lời khen khiến bớt ưu phiền
Nhưng Minh Quang thấy "thụng thèn" anh ơi... 

Đã trở dậy cơm phang ba bữa
Nước uống vài lít giống người ta
Bập bùng mấy nốt tự ca
Đúng giọng bà già "mẹt" khó đăm đăm

Không còn cười hung hăng như trước
Thoáng buồn rầu dăm khúc bi ai
Ngẩn ngơ thơ viếng Tướng tài
Vụng về câu chữ u hoài ngày xưa

Ngày thủ đô hôm nay vẫn nhớ
Cái thuở mình lên sáu lên năm
Bây giờ tuổi vụt sáu lăm
Say sưa blog Trian bạn bè


Gửi anh Trường ít dòng "vè"
Cảm ơn anh nhé hết "nhè" Thư vui...


10/10/2013
Hồ Minh Quang
 

Thứ Hai, 7 tháng 10, 2013

Nén nhang thơ...

                              (Hình chụp Người do Nhiếp ảnh gia Duy Anh thực hiện)

Kính viếng hương hồn Võ Đại tướng,

Con lặng im, nhìn đoàn người khóc
Từ thẳm sâu nước mắt lại rơi
Chốn xa xôi có hình bóng Người ơi
Vĩ nhân của quá khứ, hiện tại, tương lai

                    - với vô vàn kẻ còn người mất
Trang sử Việt Nam mãi còn những gì
                           về Người, trong sáng nhất
Và sử ghi tự mỗi lòng dân

                    là triệu triệu khúc nhạc, lời ru
Kính mong Người yên nghỉ vĩnh hằng thu...


7/10/2013
Hồ Minh Quang

Thứ Sáu, 4 tháng 10, 2013

Thu nuối tiếc


Thu sắp tàn-đang dấu giọt mưa sa
Run rẩy heo may-buồn lòng lữ khách
Trăng bâng khâng-giữa đêm lành dịu mát
Ngắm giọt sương thơ-trong vắt, la đà

Ánh mắt ai-sáng bừng trong đêm tối
Đằm thắm dịu hiền-góc nhỏ ngày xưa
Hoa sim tím-như thẹn thùng bối rối
Giữa ảo huyền-thu có chợt mây mưa?


Trái tim đập-rung nhịp cùng thổn thức
Trao dấu yêu-trong ngây ngất sững sờ
Vẫn trinh nguyên-những gì thu khao khát
Giữa yên bình-say tỉnh một hồn mơ

Lá rụng còn mang-nghĩa tình son sắt
Ủ đất thơ yêu-thương con chữ vỡ òa
Thu lặng yên-vẫn dặt dìu ôm ấp
Mộng ước thuở nào-mất mát dần xa…

Hồ Minh Quang
    


Thứ Năm, 3 tháng 10, 2013

Chuyện bạn già

MQ: Hôm nay em mới ốm dậy nên lò dò tập đi bộ và tiện đường ghé thăm chị đây. Chị vẫn khỏe đấy chứ?
Bạn: A chào cô. Chị đang máy mắt thì cô đến, hay thật. Cô ốm sao vậy, trông xanh quá...
Các cháu: Cháu chào bà ạ.
MQ: Chào các cháu, các cháu là con bố Tạ mẹ Thu đấy hử?
Thu từ phòng trong đi ra, lừ lừ chả nói năng gì...
MQ: Hôm nay cháu được nghỉ đấy nhỉ?
Thu (hơi ngượng): Vâng, cháu được nghỉ.
Ba mẹ con ngồi dưới chiếu, chơi trò gì không biết.
MQ vẫn say sưa hàn huyên với bạn, thôi thì chuyện cơ quan cũ, chuyện ông Chánh văn phòng đang bệnh nặng quá không biết qua khỏi không...
Bỗng MQ giật mình khi nghe tiếng quát của Thu.
Thu: Sao con nói trống không thế hả? Mẹ hỏi con đói chưa thì con phải bảo thế nào, bảo con chưa đói ạ, hay là con đói rồi ạ chứ...
MQ nói khẽ với bạn, ừ thế cũng được, con dâu chị trông thế mà cũng biết dạy con nó đấy chứ...
Bạn: Vâng. thôi cô uống nước đi nào. Hồi này cô đi bộ nhiều không?
MQ: Không, em lười lắm chị ạ, bỏ đi bộ vài năm nay rồi, thế nên năm nay cứ ốm liên tục, nặng nhất là mấy tuần vừa rồi giở bệnh một trận kinh hoàng, chỉ muốn chết đi cho xong...Em mới dậy được mấy ngày nay, bây giờ còn mệt lắm.
Bạn: Ấy ấy, sao lại nói thế. Mình phải sống, còn giúp đỡ con cháu ít nhiều và vui với chúng nó! Chị hồi này cũng yếu lắm cô ạ, chả đưa được cháu đi học nữa, toàn mẹ nó đưa thôi. Hôm nọ, mẹ nó đưa trẻ con đi học thêm rồi để xe trên vỉa hè, bị công an bắt giữ giấy tờ...(Quay sang con dâu)
À Thu này, thế con đã liên hệ công an xin lại giấy tờ xe chưa con?
Thu: Rồi.
MQ ngỡ ngàng. Bạn thì tái mặt, lúng túng...
MQ trở lại vui vẻ. Chị ơi, em kể cho chị nghe một chuyện vui nhé, mà là chuyện thật 100% đó!
Em không nhớ rõ vì chuyện xảy ra có tới mấy chục năm rồi. Ôi dào, em nói là thật 100% chứ thực ra là em đọc trên báo, lâu ngày em không nhớ chi tiết chỉ đại loại có một anh nhà báo đến thăm một làng. Làng này nghe nói dân toàn nói tục thôi, là thói quen ấy mà. Bất cứ nói cái gì đáng lẽ nói "không" thì lại bảo "đéo"...
Anh nhà báo đi đường, hỏi thăm dân mấy việc quả là chỉ nhận được toàn những "đéo biết", "đéo được trợ giúp gì",...Tới khi xin vào tiếp kiến ông trưởng thôn, bàn bạc đủ việc rồi, anh nhà báo mới rụt rè hỏi ông ấy sao dân ở đây hay nói tục thế. Trưởng thôn tâm tình rất cởi mở với anh nhà báo, rồi than thở, đại ý là dân làng tôi có thói quen xấu ấy đấy, họ nói tục quen rồi, anh đi đường có gặp ai nói thế anh đừng giận nhé. Rồi cuối cùng, ông trưởng thôn đăm chiêu kết luận:"Chả dấu gì anh, tôi giáo dục họ đã nhiều mà họ cũng đéo nghe (!)".
Bạn và MQ cười ồ lên vui vẻ.
MQ nháy mắt trêu bạn, thì thế chị hiểu ý em chứ? Chị đừng buồn, lơ lơ đi cho nhẹ đầu chị à, và nhất là đừng để huyết áp lên cao...Thôi em về đây còn cắm nồi cơm cho chúng nó. Bọn trẻ nhà em đi làm về muộn lắm. Mà con dâu em được cái ít nói không ồn ào nên nó về đến nhà là em phải chào nó trước hì hì...
Thế rồi có lần em mệt quá, em chẳng hỏi trước nữa, em cũng im im, lâu rồi cũng ...quen lại thấy bình thường chị ơi...
Bạn (dụi dụi mắt): Cái nhà cô này...Cô về, chịu khó ăn uống cho lại sức, lúc nào rảnh lại đến chơi với chị nhé... 

3/10/2013
Hồ Minh Quang
 

Thứ Ba, 1 tháng 10, 2013

Chùm thơ cóc khi bớt ốm

Đọc bài "Ảnh thời sự xóm..."

Ba ông trông thật đáng "yêu"
Chính vì có chút liêu xiêu thoáng buồn
Ông Ngôi nghĩ kế ra đường
Gà tơ ông xé xơi ngon phở lành
Ông Tuân nghĩ gốc lo cành
Con trai "liều mạng" vừa thành...đàn ông

Ông Dự ngơ ngác đằng đông
Đóng vai chủ xị thong dong lẫy lừng
Tuổi già chẳng thể phừng phừng
Nụ cười níu kéo xuân đừng vội đi
Ba ông vợ đảm sướng ghê
Ngẫm đi nghĩ lại còn gì hơn không?
Thân em run rẩy long đong
Bệnh lên bệnh xuống chẳng mong quái gì
Rồi cũng qua gỉ gì gi
Gọi là thơ cóc tí ti mấy nhời
Vui cùng Triancuocdoi
Cười lên phớ lớ cho đời bớt đau... 

30/9/2013
Hồ Minh Quang


Đọc bài "Chờ nghe KT hát qua điện thoại"


Em vẫn hẹn thầy Đình Tuân
Hát thầy nghe qua điện thoại
Nhưng hiềm đau ốm khó khăn
Nên đành thất lời, ngần ngại

Em sốt kéo dài liên miên
Bỏ ăn, ngủ, theo quỉ tiên
Lang thang thiên đường mê tỉnh
Bạch cầu xuống thấp không lên


Em vẫn ngỡ mình ngáo nghênh
Nghị lực thừa dư mà sống
Nào ngờ bệnh cho quả tống
Em trở thành yếu như ... sên

Huyết áp mượn cớ chênh vênh
Tăng theo thằng "cường giao cảm"
Em tuy nói không lảm nhảm
Đất vẫn theo trời đổ nghiêng

Em còn nhớ lời "hứa thiêng"
Chờ trông một ngày khỏe lại
Nhấc điện thoại em réo tên
Thầy nhớ rủ cô nghe... đại !

1/10/2013
Hồ Minh Quang  

  

Đọc bài "Nghe tin Kim Thư ốm"

Thư đây NÓ ốm thật rồi
Liệt giường liệt cả chiếu ôi sao buồn
Bệnh NÓ ngọn trở về nguồn
Tái đi phát lại đợi chuồn...cõi tiên (!)
Liệu rằng gặp lại bạn hiền
Hay luân hồi vẫn lênh phênh tìm chồng?
Nhìn di ảnh thấy nao lòng
Xa xôi đăm đắm người không nói gì
Gửi vào blog nỗi mê si
Không cựa quậy được bút chi tỏ tình?
Thời gian trôi NÓ lặng thinh
Trái tim đóng cửa vô tình lãng quên
Gượng ngồi đọc lại blog hiền
Cảm ơn bè bạn nỗi niềm sẻ chia...


2/10/2013
HỒ MINH QUANG