"Ngày 10 tháng 10 năm 1954,
Thủ đô Hà Nội giải phóng. Gia đình tôi ở ngôi nhà gác hai tầng cuối phố Hàng
Bài. Đấy là nhà bố tôi thuê, rồi cho vài gia đình khác thuê lại một số phòng, ở
đó có một bà Ấn Độ thật vui. Bà cho hai tay nhờn mỡ nhúng vào thùng phuy nước
dùng chung để rửa, ai kêu thì bà chìa cả hai tay và bảo “đây tay tôi sạch mà!”.
Một gia đình khác có hai bạn tên là Tuấn và Loan. Các bạn hay chơi đùa
với chị em tôi. Tôi thích nhất trò chơi thi nhau, đu người lên dạng hai chân
bám vào hai thành cửa ra vào của phòng, rồi leo dần đến khi đụng đầu thì nhảy
ùm xuống. Rõ ràng đó là trò chơi của con trai, vậy mà tôi - một bé gái béo tròn
mũm mĩm-tưởng hiền, lại chơi rất thiện nghệ.
Ngày Hà Nội giải phóng,
cả nhà tôi đứng ở ban công tầng hai nhìn xuống đường xem quân Pháp giải giáp.
Từng đoàn lũ lượt mệt mỏi kéo nhau đi. Họ tức giận khi thấy dân chúng ra xem
nên đã nhặt gạch ném lên. Một tấm kính cửa sổ nhà tôi vỡ tan. Chúng tôi sợ quá
thụt vào nhà chỉ thi thoảng chạy ra nhìn trộm.
Quân Pháp đi rồi Bộ
đội cụ Hồ đến. Tràn ngập đường phố là cờ đỏ sao vàng và các anh bộ đội với quân
trang quân phục tề chỉnh đi đi lại lại. Suốt ngày, tôi ở ngoài đường co kéo mời
bộ đội vào nhà chơi. Tôi nắm tay các anh và nói: “Anh bộ đội ơi! Em yêu anh lắm.
Anh đi chậm chậm. Em kéo anh lui. Anh dạy em múa. Vui quá là vui”. Các anh vào
chơi với chị em tôi trên phòng lớn nhất của tầng hai rộng gần 50 mét vuông.
Phòng rộng và để trống nên chúng tôi tha hồ cầm tay nhau nhảy múa “Dân Liên xô
vui hát trên đồng hoa”,“Sol sol sol do sol, sol sol sol do re”. Chúng tôi tìm
gậy để các anh dạy nhảy múa sạp. Rồi các anh kể nhiều chuyện hay lắm, khiến chúng
tôi nghe say mê với nét mặt sáng bừng tươi rói".
Đấy là trích hồi kí "Nước mắt và nụ cười" của Kim Thư về ngày 10/10/1954. Còn hôm nay thì sao? 60 năm thật dài mà cũng thật ngắn. Kim Thư đã không còn lại nét gì của ngày xưa nữa. Chứng cớ là không lùn tịt béo mập ngây thơ nghịch ngợm mà đổi thành to cao thô thiển già nua. Đó là dáng vẻ bề ngoài, cái "bên trong" lại càng khác thì rõ rồi. Làm sao con nít 6 tuổi lại như "a còng già 66 tuổi" chứ?
Kim Thư nhớ ngày xưa và buồn buồn khó tả. Chẳng có "anh bộ đội" nào để "kéo mời vào nhà chơi nữa" hờ hờ... Cũng chẳng ngơ ngẩn khi mấy năm sau đó thuộc hai câu thơ "Tôi đi không thấy phố thấy nhà Chỉ thấy mưa sa trên nền cờ đỏ" và tự hỏi mình rằng sao viết vậy người ta lại bảo là ... "không ổn"?
Buồn vơ buồn vẩn, đành lọ mọ đi dọn lại mấy chậu cây ở sân nhỏ tầng 2 cho sạch sẽ, rồi đi treo lá cờ đỏ sao vàng thật mới thật đẹp (do cô bạn nhỏ ở Biên Hòa tự may tự mang ra tặng "a còng già MQ"). Kim Thư treo cờ sẵn để ngày mai lỡ có quên thì vẫn có nó đấy, tung bay phần phật. Lọ mọ một tí thế thôi mà thở dốc vì mệt quá. Đã hai tuần nay lắm bệnh, thật khó chịu. Chỉ có khi tung tẩy trên Facebook làm "thơ cóc" cho "bạn bè nhí" là Kim Thư vui thôi.
Chúc các anh chị, các bạn và các em có nhiều niềm vui. Và nếu khỏe, cả nhà mình đi chơi thật lực nhé hì hì....
15: 28 ngày 9/10/2014
Hồ Minh Quang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét