Thứ Năm, 7 tháng 8, 2014

Lý sự


Tôi trốn Hà Nội khi trời đang nóng
Tôi trở về Hà Nội lại nóng hơn
Tôi lầm lì bụng dạ nóng ran
Liền ra thơ lung tung cho bõ tức
Lý sự lằng nhằng về tình yêu hạnh phúc
Tra tấn blog hoài quên cả ngày đêm
Mong mưa giông sớm về cho bạn bè bình yên… 

Yêu là chết ở trong lòng một ít
Không yêu là thôi như chết hẳn rồi
Thì cớ gì lại không yêu hở trời
Để vẫn thấy ta còn đang sống?
 
Nhưng tình yêu nó mong manh lắm
Chỉ diệu kỳ khi hòa hợp bên nhau
Mà để hòa hợp thì phải chịu đau
Phải biết hy sinh, cho người hạnh phúc!
 
Đàn ông đàn bà đâu có gì phân khác
Biểu hiện bên ngoài ngược chút, thế thôi
Biết tìm đâu dịu dàng ở đời
Khi tình đầy giận hờn cay đắng
Khi yêu nhau mà gầm gừ hiếu thắng
Khi thương nhau mà bắt bẻ lý lang?


Người ta chỉ hạnh phúc khi là tình nhân?
Là vợ chồng lâu dần nhìn nhau chán ngán
Bởi một lẽ ai cũng nghĩ mình là đúng
Trong đời thường đầy rẫy chông gai

Ngôn ngữ nào không bất lực sau những đêm dài
Cử chỉ nào mãi duyên khi luôn lặp lại?
Vậy chỉ có một cách thôi khôn mà chẳng dại
Là mỗi người tự "đổi mới" mình trong mắt bạn yêu...

Là dắt nhau đi chơi chả kể sớm chiều
Là nhảy vào nhà hát xem cho Tivi ngơ ngác
Là xông ra biển xa đời nháo nhác
Là dìu nhau trèo lên núi rõ cao
Là mở blog cho bạn mình xem sao
Là nói thật nỗi lòng dù đen tối
Là tâm tư chán đời còn nhức nhối
Là chót mơ màng say một bóng ai...

Nghĩa là bước đi tung tẩy đường dài
Không bao giờ quên người yêu cùng bước vội
Có quan tâm không, nếu không là có tội
Đã hy sinh chưa, lòng nhân ái để đâu ?

Chỉ yêu thôi, không có tình thương sao
Chỉ thương hoài mà yêu không hề biết
Thì làm sao chạy trong đường dích dắc
Của mối tình mong son sắt bền lâu ?

Có viết nhiều biết vậy chẳng làm sao
Chỉ răn mình, mong mỗi người trong cuộc
Hãy sống vì người,  đấy là phương thuốc
Quan tâm đến người, nghe bạn thở than
Hãy nhìn ra mình còn xấu vô vàn
Và tìm nhanh những tốt lành từ bạn.

Hồ Minh Quang


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét