Chương 1. Xuất ngũ
Tầu rúc còi vào ga. Những
người lính từ chiến tranh trở về.
- Mới thế mà đã bốn năm rồi Paul nhỉ? Cậu thử đoán xem, họ có nhận ra chúng ta
không? - Anh lính trẻ hỏi bạn một cách háo hức.
+ Hy vọng là có...Còn chúng ta, cậu và mình, hẳn phải nhận ra họ. Ôi cậu không
biết đâu, bọn mình mới lấy nhau có hai ngày thì mình đã ra trận rồi - Paul thoáng
buồn.
- Paul ơi, đây là mẹ mình. Mẹ
cùng đi với con dâu tương lai đó.
Người lính nói rồi ôm chầm lấy hai mẹ con bà. Họ òa khóc, và lại cười trong nức
nở. Paul luống cuống, cay cay mắt. Anh vội quay đi, ngóng đợi... Anh đã gửi thư
báo tin xuất ngũ, mà không hiểu sao, nàng không ra đón. Bầu trời tối đen. Mưa xối
xả và kéo dài không dứt. Đồng đội của anh cùng những người thân tỏa về nhiều
hướng. Bao chiếc ô che những cặp mái đầu chụm lại xa dần. Chỉ còn mình Paul, anh thẫn thờ bước men theo
hè phố. Không ô và không một mảnh nilon che tạm, những hạt mưa lớn dày đặc cứ tàn
nhẫn quất vào bộ quân phục, chẳng kiêng nể gì chiếc huân chương cài trên ngực, rồi
tát tạt vào khuôn mặt hiền lành, vào đôi mắt đẫm lệ như muốn cuốn đi bao chát mặn
của người đàn ông từng trải qua một thời chinh chiến. Nhà anh đây rồi, Paul rút
chìa khóa mở cửa. Betty, vẫn là Betty của anh - thoáng nhìn qua nàng trẻ đẹp
như 4 năm về trước, nhưng có vẻ hiện đại hơn. Mớ tóc uốn quăn cầu kỳ, mặt trát nhiều
loại phấn và môi son đỏ thắm, cổ đeo vòng ngọc to bự. Chiếc coóc xê và quần lót
bó sát mông để lộ một làn da trắng trẻo mịn màng. Dường như nàng không tin ở
mắt mình, Paul Sutton đã trở về.
- Ôi anh yêu! sao bất ngờ thế này? Đừng nhìn em như thế! Em đang tập một điệu
nhảy mới mà! - Nàng tới tấp hôn lên má, lên mắt chàng, rồi dừng lại bởi Paul
ngơ ngác:
+ Em không nhận được thư anh sao?
- Thư nào cơ?
+ Anh báo tin chuyến tàu anh về mà.
- À à, em hiểu rồi. Chả là em đã ... không đọc những lá thư ngày nào anh cũng
gửi.
+ Sao thế?
- Nhưng em cất giữ chúng đầy đủ - Nàng kéo Paul lại gần một chiếc hòm gỗ và lật
mở.
Ôi trời, bao nhiêu xếp thư
được gói buộc cẩn thận, từng chồng một, những lá thư của Paul gửi về. Paul bàng
hoàng, nhìn hòm thơ đầy ắp, rồi lại nhìn vợ đăm đắm:
+ Chiến tranh. Phải, chiến tranh đầy máu lửa. Anh luôn tranh thủ viết thư về,
kể cho em nghe anh đã sống và chiến đấu ra sao, với nỗi nhớ thương em đến cháy
bỏng. Anh đã mơ về một tương lai khi trở về, chúng mình hạnh phúc bên nhau, sẽ
có những đứa con xinh xắn...
- Thôi thôi mà, lúc đầu em có đọc thư anh, nhưng toàn thấy chuyện khủng khiếp.
Chiến tranh, em sợ. Em không dám đọc nữa đâu anh yêu! Mỗi ngày nhận thư anh, em
cất lại trong hòm này. Em yên tâm rằng anh gửi thư nghĩa là anh còn sống, thế
là đủ. Và hôm nay, bỗng nhiên anh trở về. Đấy, anh cứ kiểm lại xem em có giữ đủ
thư của anh không nào? Mà Paul này, sao anh cứ thừ người ra thế? Nay mai anh có
định đi bán tiếp chocolate không?
+ Anh không muốn nữa.
- Ồ! thế anh nghĩ có thể tìm việc gì khác ư? có thể kiếm được nhiều hơn hay sao?
+ Không, đấy là anh chỉ thoáng nghĩ thế thôi.
- Ôi dào, anh lại mơ mộng rồi. Anh yêu của em cứ tạm thời bán chocolate đi, nhưng khác trước, anh sẽ
khoác lên mình bộ quân phục "anh hùng sau chiến tranh". Chắc chắn anh
sẽ bán được nhiều mà, bán được hàng triệu viên ấy chứ! - Nàng lim dim mắt hướng
về nơi xa xăm thì thào...
Có thật là mình mơ mộng quá không? Paul thầm nghĩ. Mình sẽ bắt đầu từ đâu? Có
lẽ Betty nói đúng. Cứ bán chocolate đi, mình sẽ lại lang thang trên những con
tầu, tìm bến đỗ nào dừng lại, mình sẽ khám phá được bản thân từ cuộc hành trình
ấy đã.
- Paul ơi! Anh sẽ kiếm cho em thật nhiều tiền nhé. Chúng mình sẽ trở nên giầu
có. Ôi giầu có, anh hiểu không?- Nàng ôm hai vai anh lay lay, tròn xoe mắt nhìn
chồng.
Nàng kéo anh lại phía mình...Hai làn môi quyện vào nhau nồng nàn và họ ngả dần xuống
nệm. Đôi mắt nàng vẫn mở to trong khi tai anh ù lên, văng vẳng gần xa lời thì
thào của vợ, "em muốn giầu có, em muốn nhiều tiền, anh yêu"...
Chương 2. Tình cờ
Paul khoác quân phục, buồn
rầu xách ca táp chocolate lên đường, cùng hành lý nhỏ. Anh đáp chuyến tàu đi Sacramento.
Anh tìm chỗ ngồi. Một bóng hồng - duyên dáng trong chiếc áo váy dài xẫm mầu bó
sát thân hình thon thả - đang dướn lên, cố đẩy va li vào ngăn đồ phía trên, nhưng không thể, va li rơi xuống bật
tung nắp để lộ quần áo và đồ dùng bên trong. Cô gái lảo đảo. Anh vội chạy tới
đỡ. Một khung kính lồng hình chụp cô gái và một người đàn ông luống tuổi đã vỡ.
Nàng hốt hoảng ôm lấy chiếc ảnh và thầm thì "ông ấy sẽ giết mình...".
Paul ngạc nhiên an ủi: "Không sao, vỡ kính mang đi thay đơn giản mà chị!"
Cô gái thở hổn hển rồi bất chợt ngã xuống. Theo đó Paul cũng ngã gần như đè lên
nàng. Hai người ngượng ngùng xin lỗi nhau và luống cuống trở dạy trước sự kinh
ngạc của hành khách trên tàu. Bỗng nhiên, cô gái ngả xỉu vào vai Paul, nàng nôn
tung tóe vào áo chàng. Paul vụng về trợ giúp nàng rồi vào toilet hì hụi gột rửa.
Trở lại chỗ ngồi của mình, Paul thoáng nhìn cô gái, đang tựa vào ghế thiêm thiếp.
Anh cũng mệt và thiu thiu trong tiếng chạy xình xịch đều đều của đoàn tầu. Một
giấc mơ lại ùa đến, bom đạn nổ tơi bời, khói súng mịt mù, Paul chạy thét gào
xung phong, một phi công nhảy dù bị bốc cháy đang rơi...Anh choàng tỉnh dạy.
Mọi người đã xuống tàu gần hết. Cô gái cũng không còn ở đó nữa. Paul lật đật
xuống theo.
Thoáng thấy chiếc xe buyt vừa rời khỏi bến, Paul vội vã chạy đuổi theo. May quá
còn kịp. Bà lái xe bấm nút mở cửa xe đón anh lên và tươi cười hỏi:
- Đi đâu anh?
+Tôi về Sacramento
- Gớm anh chạy nhanh quá. Kể ra sức chạy như thế, có khi anh còn tới đó trước
xe chúng tôi ấy chứ! - Bà cười trêu vui vẻ.
Paul vào bên trong ngồi.Ơ kìa! vẫn cô gái nọ từ ghế bên nhìn lên bắt gặp ánh
mắt mừng rỡ của Paul.
- Thì ra lại là anh! Tôi tưởng anh có vé tầu đi thẳng Sacramento, sao phải
chuyển xe thế này? - Nàng khẽ mỉm cười đôn hậu.
+À vâng, nhưng tôi không tìm
thấy vé của mình đâu cả.
- (Lục tìm ví) Thôi chết, thì ra là tôi đã cầm nhầm vé của anh, cái lúc chúng
ta ngã trên tầu ấy. Xin lỗi anh nhé! - Nàng thoáng vẻ ân hận.
+ Vậy hả, nhưng không sao. Tôi đi xe này cũng được.- Chàng nháy mắt cười.
- Thế bao giờ anh quay lại thành phố?
+Tôi đi Sacramento phải mấy ngày chị ạ. Đấy là quê vợ tôi. Tôi mang ít
chocolate tới đó để ...chào hàng ... à không...mà này chị đọc sách gì thế?
- ... Images of Shakespeare. - Nàng
giơ bìa lên.
+Chị đang học hả?
- Vâng, đang theo cao học.
Xe dừng đón khách. Hai người đàn ông lên. Mặt ai nấy đỏ gay, áo nửa giắt nửa
không trong chiếc quần rộng thùng thình, râu tua tủa lởm chởm như lâu ngày
không cạo. Họ ngồi vào chiếc ghế ngay sau cô gái, nhỏm lên làm quen:
+ Này cô em xinh đẹp, em
xuống đâu?- Một người hỏi.
+ Ngồi dịch vào trong cho các
anh lên ngồi cùng nào? Anh muốn ... tư tình ... với em...- Người kia vẻ xàm xỡ.
- Xin lỗi, tôi không quan tâm! - Cô gái quay ra cửa sổ vẻ bực dọc.
+ Ha ha, các cô gái lúc nào chả "không quan tâm" nhưng khi các anh chỉ
đụng một tí thôi như thế này này (sờ vuốt má nàng đang đỏ lên vì xấu hổ và giận
dữ) là sẽ thay đổi thái độ ngay có phải không em yêu ha ha ha ?...
- Này các anh! - Paul nghiêm
giọng nói to.
+ Sao? Thằng nhãi , muốn gì nào? - Một người trong bọn họ nheo mắt khiêu khích.
- Cô ấy không muốn các anh làm phiền - Paul hơi xẵng giọng.
+ Làm phiền hả? Mày là ai mà dám dí mũi vào chuyện của chúng ông? - Người còn
lại nổi cáu, mắt nhìn trừng trừng, xấn xổ vào tát Paul luôn.
Hự. Một cú đấm như trời giáng tống vào mặt và một cú đá vào vùng hạ bộ do Paul
"ban tặng" khiến hai cha kia tối tăm mặt mũi, đau điếng và kinh hãi, bụng
thầm bảo dạ "cha mẹ ơi, cái mặt mũi thằng ranh rõ hiền lành mà sao nó hung
dữ vậy. Nó là lính, thảo nào!"
Hành khách trên xe người đứng người ngồi nhấp nhổm, hoảng sợ. Bà lái cho dừng
xe đột ngột và giận dữ quát: "Xin lỗi, mời cả ba ông xuống xe cho. Xe tôi
không phải là nơi để các ông đánh nhau!"
Hai người đàn ông bị Paul đấm đá - kẻ ôm mặt méo xệch máu mũi chảy ròng một
bên, kẻ cà nhắc - lủi thủi đi về phía làng xa xa, sau khi ném về phía Paul
những ánh mắt lấm lét căm tức mà bất lực. Paul buồn bã, một tay xách ca táp,
một tay đeo túi lủng củng cùng bộ quân phục dày cộp vắt lên vai lững thững đi.
Rất ngạc nhiên, chàng thấy cô gái - vẫn là cô gái đó ra khỏi xe - ngồi thụp
trên một phiến đá mệt mỏi.
Paul lại gần:
+Sao chị lại xuống đây?
- Anh có sao không? Cảm ơn anh. Chỉ vì tôi mà anh chịu phiền lụy.Tôi xuống,
ngồi nghỉ một lát rồi về nhà. Gia đình tôi có một vườn nho Napa ở gần đây anh ạ.
+Hình như chị vẫn còn mệt? để
tôi xách bớt mấy thứ cho nào!
- Dạ không có gì đâu anh. Mà tôi cũng chưa về nhà được ngay bây giờ. Bố tôi sẽ ...
giết tôi mất! - Nàng dụi mắt rồi khóc òa tức tưởi.
+Sao thế chị? Có phải vì khung
ảnh bị vỡ không? Hình như người đàn ông chụp chung là bố chị?
-Ảnh chụp bố con tôi đấy,
nhưng không phải vì vỡ kính. Bố tôi là người cổ hủ nhất vùng này.Ông rất yêu
quý tôi nhưng không thể chấp nhận con gái mình ... mang thai khi chưa có chồng.
+!???
-Vâng, tôi từ lớp cao học ở thành
phố USI về đây.Chẳng giấu gì anh, tôi có thai hai tháng nay rồi.Cha đứa bé
chính là giáo sư hướng dẫn luận văn cho
tôi. Mà ông ấy thì chỉ ... thích tự do và không muốn bị ràng buộc - Nàng sụt
sịt.
+Thế bây giờ về nhà chị tính
sao?
-Tôi cũng không biết nữa.
+ Hãy đừng để đầu óc mình
trống rỗng, phải nghĩ một cái gì đó chị ạ. Cho tôi hỏi, điều gì sẽ xảy ra khi
chị về nhà cùng với chồng?- Paul đưa mắt về phía xa mơ màng.
- Tôi về cùng chồng thì còn nói gì nữa, tất nhiên bố tôi cũng sẽ tra khảo nhưng
còn đỡ hơn - Nàng lúng túng,
+ Người chồng chỉ cần về một đêm thôi, sau đó gây sự cố gì đó rồi bỏ đi ngay...-
Paul đắm mình trong tưởng tượng.
- Ôi, tôi hiểu rồi ạ. Anh thật tốt, anh luôn nghĩ hộ cho tôi, nhưng...
Nàng mệt mỏi đứng dậy xách đồ đi tiếp.
+ Thư thả đã nào! - Paul ngăn nàng lại.
- Là tôi muốn nói, giả định anh nêu ra ổn đấy, nhưng làm gì có người đàn ông
nào làm như thế với tôi chứ?
+Này chị, đằng nào tôi cũng
lỡ xe không thể kịp về Sacramento tối nay được.Tôi sẽ giúp chị - Paul lúng túng
trong giây lát rồi nhìn thẳng vào mắt nàng.
- Chết, cảm ơn anh! Nhưng anh
làm thế sao được? Anh có vợ rồi mà, chị ấy đang chờ anh ở nhà.
+Không sao đâu.Tôi thật ái ngại cho chị.Tôi làm việc này còn vì đứa trẻ - Paul
nói chậm rãi vẻ chân thành.
-Ôi anh thật tử tế,với tôi và
cả con tôi. Xin cảm ơn anh thật nhiều.Tôi không biết lấy gì đền đáp ơn anh - Nàng
ngước nhìn anh trìu mến.
+Chị có biết không, trong
suốt những năm tháng đối mặt với bom đạn hàng ngày, tôi luôn nghĩ, tưởng tượng
rồi viết ra giấy về cuộc chiến tàn khốc ấy kể cho vợ tôi nghe.Tôi cũng ước mơ
và gắng hình dung về một ngôi nhà nhỏ hạnh phúc, chúng tôi có những đứa con
xinh xắn đang chơi đùa với con cún đáng yêu trước sân nhà. Nhưng tất cả chỉ là
ước mơ thôi chị ạ.
Ngừng một lát, như sực tỉnh, Paul trở lại hồ hởi: "Thôi nào chúng ta lên
đường.Nhưng trước hết phải làm cái gì đó cho hợp lý đã. Chúng ta lấy nhau rồi thì
phải đàng hoàng".
Paul nhẹ nhàng mở ca táp, lấy
ra hộp đựng đầy những viên chocolate trắng, nâu, hồng, tím ..."Đây là nhẫn
cưới. Hàng khuyến mại cho tháng sáu này đấy!" - Anh mỉm cười tháo hai
chiếc nhẫn từ hai viên chocolate, đeo cho nàng và cho mình.
- Ôi thật là tuyệt, em chẳng biết nói với anh thế nào, Paul! Anh sắp là chồng
của em, cho tới ngày mai...Anh nhìn kìa, chúng ta như đang đi trên mây phải
không anh? Thung lũng nho, nhà em ở đó.
Chương 3. Giả vợ chồng
Có tiếng chân bước lạo xạo và
tiếng lách cách đạn lên nòng súng. Đột ngột hiện ra sau bụi cây một thanh niên
mập mạp đi trước, theo sau là một ông già quắc thước, mặt đỏ lựng, hàm râu che
miệng đang mím lại, vẻ mặt căng thẳng, chĩa súng vào đôi bạn trẻ.
- Thưa bố, con Victoria đây ạ. Và đây là Paul Sutton, chồng con...
+ Chồng con, nghe lạ tai quá nhỉ? Chồng con từ bao giờ đấy? - Ông hất hàm.
- Thưa bố, chúng con...
+ Chúng con xuống địa ngục hả? Ta sẽ xin gặp ngay đức Giáo hoàng để hủy cuộc
hôn nhân này.
- Dạ thưa...chúng con chưa cưới ạ.
+ !???
- Có gì mà to tiếng thế ông Pedro? Ôi con gái mẹ đã về đấy à? - Bà mẹ ôm chầm
lấy nàng, nhìn chồng dò xét.
+ Thằng này là...là vấn đề. Con gái chúng ta đã phản bội bố mẹ. Hừ!
- Là sao, tôi không hiểu. Cậu ấy là ai hả ông?
+ Hắn là kẻ ngoại tộc.
- Thưa bố, anh ấy là Paul Sutton. Nàng khẽ nhắc lại, dè dặt.
+ Hừ, con gái bà đã lấy chồng, bà nghe rõ chưa? Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận
hắn, xin thề trước Chúa.
- Thưa ông nội, bà nội...Cháu Victoria đã về ạ. Nàng chạy lại gần đôi vợ chồng
già từ xa tiến lại, cùng mấy người bà con, gia nhân.
Họ ôm nhau thắm thiết, tràn đầy xúc động.
- Thưa ông bà nội đây là Paul Sutton, chồng cháu ạ.- Nàng nhìn anh ngập ngừng rồi
dứt khoát.
+ Cháu xin chào ông bà nội. Paul hơi cúi đầu.
- Thế anh làm nghề gì? - Ông nội nhìn thẳng vào Paul.
+ Dạ thưa cháu đi bán chocolate ạ.
Mọi người vẻ thất vọng.
- Bố nói gì đi chứ? - Pedro hướng về phía cha mình.
+ À... ừ... tôi là Fan, ông nội của Victoria. Chào mừng anh đã đến với đại gia
đình chúng ta. Tôi thử một viên chocolate được chứ?
- Dạ được ạ. Xin ông nội cứ tự chọn ạ.
+ Hừ, lại thế nữa!- Pedro quay ra đóng sập cửa phòng.
- Ngon, ngon tuyệt, ngon thật mà. - Ông nội cười hể hả.
Mọi người cười theo.
Cả nhà vào phòng ăn. Victoria chuẩn bị đồ ăn cùng mẹ.
- Con gái ạ, ông ấy bị sốc mà, cả mẹ nữa. Mẹ dịu dàng nhìn con gái .
+ Nhưng sao bố con cứ thế hả mẹ?
- Ừ ông ấy tính vẫn nóng nảy từ xưa mà. Bố con chỉ kiên nhẫn được với cây nho
mà thôi con ạ. Nhưng lẽ ra con nên có sự chuẩn bị, một cuộc gọi, một lá thư
chẳng hạn - Mẹ tiếp lời.
+ Con biết rồi mẹ ạ. Bố chỉ muốn con lấy người mà con không biết là ai miễn là
người ấy có thân thế. Nhưng trái tim con lại luôn nói những gì nó muốn, thưa
mẹ.
- Rồi mọi sự sẽ ổn thôi con! - Mẹ khẽ xoa đầu con gái.
Bàn ăn đã dọn sẵn sàng. Mọi
người kéo ghế ngồi vào, vui vẻ, chỉ trừ
Pedro mặt vẫn hầm hầm tức tối.
- Thưa ông bà nội, chúng con xin phép cho cả hai vợ chồng cháu được ăn cơm cùng
gia đình ta ạ. Cầu chúa cho chúng con có lương thực và mùa nho bội thu. - Bà
Pedro nói khẽ và làm dấu thánh giá.
+ Chúc cả nhà ngon miệng. Này các cháu, đây là canh bí ngô do bà nội tự nấu
đấy.- Ông nội vui vẻ.
- Ôi ngon quá. Mà món này bà nội nấu theo sách nấu ăn của gia đình đấy Paul. - Nàng
khẽ giới thiệu với chàng.
+ Anh xuất ngũ từ bao giờ Paul?- Ông nội hỏi vẻ quan tâm.
- Dạ thưa cháu có giấy xuất ngũ từ tháng 6 ạ. - Paul lễ phép đáp.
+ Khi đó đúng lúc con tới thành phố USO mẹ ạ. Nhưng con không làm ở đó, đầy
những người đàn ông xa lạ. - Nàng thỏ thẻ.
- Anh Paul này! Bố tôi trước đây thọ tới 102 tuổi, còn ông nội tôi tới 106 tuổi
cơ đấy! Họ ăn muối nhiều lắm, mà chẳng sao. Ấy tự nhiên tôi lại nhớ bố tôi, ông
nội tôi, già thật lẩn thẩn chuyện nọ xọ chuyện kia. Thôi nào, thế hai người gặp
nhau ra sao, từ bao giờ kể cho ta nghe đi! Quê anh ở đâu? - Ông nội mỉm cười đôn
hậu.
+ Dạ, cháu ở Moline ạ, thuộc miền Trung Mỹ.
- Thế bố mẹ anh còn không, vẫn ở Moline chứ? Ông nội chờ đợi.
+ Dạ cháu ... chưa biết bố mẹ cháu bao giờ ạ.
- Thế dễ các bà tiên nuôi anh chắc? - Pedro đột nhiên chen vào.
+ Không ạ, con lớn lên trong nhà cô nhi viện - Paul buồn rầu trả lời.
- Tuyệt vời!!! Hừ, con gái tôi có thể
biết rất rõ về tổ tiên 400 năm danh giá nguồn cội Mexico của mình, mà nó lại
cưới một người chồng không có cả quá khứ lẫn tương lai mới tuyệt chứ! - Pedro
nghiến răng, mai mỉa.
+ Bố chưa biết đâu ạ, anh ấy có trái tim nhân từ, thưa bố. Anh ấy cũng có một
ngôi nhà, những đứa trẻ dễ thương chơi với con cún nhỏ ngoài sân mà. - Nàng bật
dậy, dường như không còn sợ hãi nữa.
Pedro tái mặt, hàng ria mép rung rung, gườm nhìn con gái với đôi mắt rực lửa.
Ông bỏ lên gác, mọi người cũng lục tục đứng dậy. Paul lúng túng "Cháu xin
lỗi mọi người ạ. Cháu cảm ơn về bữa ăn ngon miệng này".
Paul bước ra sân lặng lẽ. Nàng chạy theo
- Paul ơi, bố em chưa tẩn anh,
nhưng ông đối với anh thật tệ phải không?
+ Victoria ạ, anh chợt nhớ ngày
xưa có những lần anh trèo lên mái nhà cô nhi viện. Anh đã thầm ước với các ngôi
sao trên bầu trời, phải, anh ước những gì mà em và gia đình em có hôm nay. Anh
tự nghĩ, anh phải sống như thế nào chứ chẳng ai nói cho anh biết cả. Và hôm
nay, bố em đã...
- Em hiểu, chẳng có lí do gì để ông ấy đối xử với anh như vậy! Sao anh không
nói lại điều gì với bố em?
+ Anh định nói, nhưng anh nghĩ: Một thằng lạ mặt tự nhiên đến nhà mình nói là
nó là lấy con gái mình. Nếu anh là bố em, anh đối xử còn thậm tệ hơn ấy chứ.
- Không, em không tin. Anh là bố em anh sẽ không như thế!
+ Ừ mà thôi, chỉ còn 8 giờ đồng hồ nữa là anh phải lên đường. Dẫu sao thì chúng
ta đã trải qua những giờ phút tồi tệ
nhất rồi phải không em? Kìa em lên phòng đi, hình như mẹ em gọi đấy.
Bà Pedro đang trải đệm và ga trên chiếc giường đôi. Bà vừa làm vừa nhìn con gái
âu yếm nói:
- Giường này là của hồi môn, từ mẹ của mẹ tức là bà ngoại con đấy. Mẹ chuẩn bị
cho con. Đêm nay là đêm động phòng của hai con nên cần có giường nằm thoải mái.
+ Ôi mẹ! không phải thế đâu, đêm nay không phải là đêm đầu tiên chúng con... Mẹ
cứ để chúng con nằm giường nhỏ cũng được, sao mẹ lại đổi giường bố mẹ?
- Ừ thì không phải đêm đầu tiên, nhưng mẹ thích nghĩ và làm thế. Các con đều đã
được Chúa biết đến, được mọi người biết đến và yêu thương các con nên bố con
mới rống lên như vậy. Ông ấy bản chất tốt nhưng tính khí hổ lửa thì ông ấy phải
đi đường vòng - Bà Pedro cười hiền hậu vuốt ve tấm ga và hai chiếc gối trắng
muốt rồi nhẹ đặt lên giữa giường một bông hồng đỏ thắm.
+ Thế mẹ đã nói với bố con về việc đổi giường này chưa ạ?
- Mẹ nói ngay từ lúc chập tối rồi.
+ Thế bố con bảo sao hả mẹ?
- Ông ấy bảo:" Hắn vào nhà ăn cắp con gái tôi, chưa đủ hay sao mà bà còn
để nó lấy cả giường ngủ của mình nữa chứ?" Mẹ đã thuyết phục mãi, cuối
cùng bố con xuôi xuôi nên mẹ mới chuẩn bị thế này được con gái ạ.
Cô gái cảm động "Mẹ ơi mẹ
thật tốt quá. Chúng con cảm ơn mẹ...." rồi chạy ra ngoài.
Bà Pedro nhìn theo con gái. Bên tai bà vẳng lại lời thủ thỉ của mình với chồng:
"Pedro ơi! Anh có nhớ ngày xưa bên căn phòng nhỏ, dưới gầm cầu thang, anh
chẳng bảo em là chúng mình thật hạnh phúc vì tự tìm đến nhau mà chẳng ai ngăn
cản đó không? Bây giờ con gái mình lấy Paul, anh lại hỏi hắn là ai. Đấy là lựa
chọn của con gái mình chứ còn gì nữa. Chúng ta đã đẻ ra con gái yêu quí. Con đã
học từ chúng ta để thành người như hôm nay. Anh đừng giận nữa, em đi sửa soạn
cho chúng đây. Rồi khuya khuya anh nhớ sang chúc chúng ngủ ngon đi nhé, đêm đầu
tiên của chúng mà. Anh cười lên nào và hãy nghe em, cười lên mới trẻ và đẹp ra
chứ".
Bà hơi đỏ mặt vì cảm thấy người nóng bừng khi nhớ lại ông đã mỉm cười ôm hôn bà
thắm thiết, nghĩa là ông ấy "xuống thang" rồi.
Màn đêm dần buông. Trong phòng còn lại Paul và Victoria. Nàng mặc chiếc váy
trắng thêu những bông hoa phớt hồng, nét mặt ngời lên hạnh phúc. Nàng hỏi nhỏ: "Paul
ơi! Anh có thích đi bán chocolate không? anh cứ đi bán nhé, không sao đâu mà".
+ Anh tới Sacramento lần này không hẳn là để bán chocolate em ạ. Anh muốn khám
phá bản thân mình sau những năm chiến tranh xa nhà. Nhưng mà cuộc đời thật phức
tạp quá.
Paul nhìn nàng đắm đuối, một
thân hình mảnh mai mà đầy sức sống, bộ ngực căng tròn, đôi mắt mở to hiền dịu;
mỗi lần nhìn anh chăm chú, đôi lông mày nàng hơi nhíu lại càng trở nên đằm thắm
lắng sâu thật khó tả. Chàng run run đặt tay lên vai nàng, rồi chợt như bừng tỉnh,
anh lui lại, vội vã dọn rải tấm chăn mỏng xuống sàn nhà và lấy một chiếc gối.
Anh nhìn thẳng Victoria: "Em chưa lập gia đình mà. Anh xin lỗi. Anh không
cảm thấy dễ dàng gì Victoria ạ".
- Anh thật trên cả tuyệt vời nữa Paul ạ. Hãy nghe em quay mặt đi nào! Nàng vội
cởi bỏ chiếc váy, mặc bộ đồ ngủ mỏng trắng tinh khiết.
+ Sẽ có người đàn ông xứng đáng với em Victoria ơi! Sẽ có một người yêu thương
em đi với em đến cùng trời cuối đất. Anh hiểu và phải chấp nhận điều đó.
Nói rồi, Paul ném thêm những cây củi vào lò sưởi, đoạn nhìn nàng trìu mến chúc
ngủ ngon rồi lặng lẽ nằm xuống sàn.
Cộc cộc cộc. Có tiếng gõ cửa. "Victoria, bố đây, mở cửa cho bố!"
Paul cuống quýt ôm vội chiếc gối nhảy lên giường trong khi nàng chạy ra mở cửa
cho bố.
"Mẹ con bảo bố sang chúc
hai đứa ngủ ngon...".Ông dằn từng tiếng một trong cổ họng, mắt đưa xéo
xuống tấm chăn còn vương xệch xoạc bên cạnh bàn, đoạn đi ra không nói thêm lời
nào nữa. Chàng và nàng ấp úng "Chúng con cảm ơn bố ạ. Chúc bố mẹ ngủ ngon".
Cửa đóng lại. Cặp trai gái nằm sát vào nhau. Họ thì thầm lo lắng bố quay trở
lại, lo bố nghi ngờ nên thống nhất Paul không xuống nằm sàn nữa. Họ nhìn nhau mê
mải, thật gần, thật gần,...nhưng rồi thở dài quay về hai phía. Victoria thao
thức. Nàng làm sao ngủ được bên cạnh người đàn ông mới quen mà như đã rất gần
gũi này. Nàng chờ đợi người đàn ông trở mình, chờ một vòng tay ấm áp, chỉ có
vậy...Paul cũng trằn trọc, mà không dám nhúc nhích. Cái ham muốn bản năng trỗi
dậy trong giây lát đã bị tình cảm, sự trân trọng, yêu thương và xót xa nhấn
chìm thật sâu, sâu thẳm...Anh thiêm thiếp vào mơ. Vẫn là anh, xông pha trong
lửa đạn. Vẫn là anh, đau xót nhìn một đồng đội đang ngồi tựa vào khẩu pháo, máu
mũi chảy ròng, trên tay ôm gấu bông to, đầu ngoẹo sang một bên. Người lính ấy
đã chết rồi. Anh bỗng thét lên "Victoria!", mồ hôi toát ra trên trán. Nàng
hốt hoảng lay gọi anh tỉnh dậy. Paul hơi xấu hổ ấp úng: "Chỉ là anh mơ thôi
mà, không sao đâu em!"
Chương 4. Nhân - Quả
Cứu vườn nho
Giữa lúc ấy, có tiếng ồn ào
ngoài sân. Mọi người đang chạy về phía vườn nho. Sương mù rơi xuống dày đặc phủ
mờ những trái nho đang chín rộ, không chừng nho sẽ hỏng hết. Một trận chiến chống
sương mù bắt đầu. Các lò đốt cao chừng 80 cm, có các lỗ hổng thông hơi bên
dưới, đặt dọc thành hàng thành lối bốc lửa ngùn ngụt. Cứ hai người phụ trách
một lò. Mỗi người đeo qua vai một đôi cánh bầu tròn căng khung lồng vải trắng
mỏng. Hai tay họ nhịp nhàng đưa lên lại đưa xuống, quạt cho hơi nóng từ trên
tỏa xuống từ dưới đi lên để xua bớt sương mù lạnh ngắt, cho không khí ấm áp dần.
Đó là cách chống sương mù truyền thống. Paul và Victoria kịp chạy ra vườn, hòa vào
dòng người tỏa đi quạt lửa cứu nho. Victoria hướng dẫn chàng đeo cánh quạt, đôi
tay giang rộng đưa lên đưa xuống nhịp nhàng. Chẳng mấy chốc, Paul đã quạt thật dẻo. Chàng đứng sau nàng. Cánh quạt
trắng thổi nhẹ làn áo mỏng chưa kịp thay của nàng. Thoáng qua trong gió, trong
màn sương mờ ấy, một cái gì cứ bồng bềnh mơn man, mơn man chạm thật gần vào ánh
mắt Paul nồng nàn.
Trong khi đó, Pedro đứng gần, hai tay giang rộng quạt hơi lửa nhưng không quên
liếc mắt dõi theo bọn trẻ. Không mỉm cười nhưng nét mặt ông ngày càng rạng hơn,
một cái gì nằng nặng như cùng sương mù tan dần bởi ngọn lửa ấm áp.
Trời sáng dần. Paul thầm nghĩ, chuyến xe buyt phải 11 giờ mới có, ta có thể đi
ngay, sớm hơn sẽ ít người để ý. Anh ngần ngừ nhìn lên căn phòng nhỏ cửa sổ mở hắt
ra ánh đèn rồi bước đi dứt khoát.
- Này cháu, đi đâu mà sớm vậy?- Ông nội gọi với theo.
+ Dạ thưa ông ...
- Ui chao, đêm qua cháu cũng mất ngủ phải không? vì nho cả đấy mà! Cháu mới làm
lần đầu mà quạt giỏi quá. Thôi, ông cháu ta đi dạo một lát nhé. Đưa túi đây cho
ông. Chà lại có cả chocolate mang theo cùng nữa hả?
Hai ông cháu thong thả đi bên nhau. Ông già tư lự: "Cháu ơi! bây giờ ai
cũng lo lắng người già sống thế nào. Bác sĩ thì bảo không nên ăn sò ăn muối và
rượu uống ít thôi. Bác sĩ có biết gì về tâm hồn của thằng đàn ông đâu, chẳng
biết gì!" rồi cười hóm hỉnh ..."Ờ ờ ông lấy một viên chocolate nhé"..."Nhưng
sao viên này lại được cài chiếc nhẫn giống
nhẫn cưới của cháu ta nhỉ?" - ông lẩm bẩm, thoáng suy tư rồi lại như
bừng tỉnh "chà chà kẹo ngon tuyệt vời..."
Nắm chặt bàn tay chàng trai, ông thở hổn hển..."Cháu có biết không, từ năm
1580 ông tổ làng nho đã rời Tây Ban Nha sang Mexico vai đeo ba lô đựng một gốc
nho già. Hà hà ông nếm một viên nữa nhé...Cháu rẽ vào đây.Ông sẽ chỉ cho cháu gốc
nho già ấy. Nó đã đi cùng suốt cuộc đời của ông tổ để làm nên Las Nobes, một
gốc nho mà đã thành cả một rừng nho bây giờ. Paul ơi! Cháu đã là một phần gốc
rễ cuộc đời rồi. Cháu không còn mồ côi nữa.Vì thế ta khuyên cháu hãy ở lại thu
hoạch nho. Đó là thời khắc đặc biệt của phép màu.
+ Thưa ông, cháu không thể ạ,
vì những điều thật khó nói...Paul cúi xuống, nét mặt buồn rầu.
- Cháu không thể ở lại vì một lời hứa nào ư? Thế còn lời hứa với gia đình ta
thì cháu nghĩ sao? Có gì quan trọng hơn khiến cháu không thể ở lại? Ông Pedro
nói cháu sẽ không ở lại, rằng khi có cơ hội thì cái thằng ngoại lai ấy sẽ rời
bỏ con bé.Vậy là ông ấy đã đúng.Cháu không rời bỏ nó, nhưng vô tình khi cháu ra
đi, con bé tội nghiệp ấy sẽ phải trả giá cho lời hứa của cháu. Bố con bé sẽ đổ tội
cho nó đến tận cuối đời.Ta hiểu con trai mình mà.
+Ông đã nói đúng ạ. Nếu chỉ
một ngày thôi, cháu sẽ ở lại.
-Ồ phải rồi, cháu thật tốt.
Nhưng còn chocolate?
+Cháu cũng chẳng còn
chocolate để bán nữa. Nhưng không sao ông ạ.
Bội thu
Paul trở vào nhà. Victoria
nhìn thấy mừng rỡ:
- Em nghĩ anh đi rồi.Tuyệt thật, thì ra gia đình vẫn là số 1 mà. Cất tạm đồ rồi
ra ngoài kia với em nhé Paul! Hình như có tiếng xôn xao, em trai em về đấy. Năm
nào vào vụ thu hoạch nho, nó cũng có mặt ở nhà.
Ped, một thanh niên trẻ măng, nhỏ nhắn, từ trường đại học về. Cậu ra khỏi chiếc
xe con rồi chạy ào về phía người thân, ông bà nội, bố mẹ, cô dì,...ôm hôn từng
người một; rồi đến với chị gái
+ Ôi chị Victoria thân yêu, chị vẫn khỏe đấy chứ? luận văn của chị sao rồi? Cậu
hồ hởi hỏi dồn hỏi dập.
- Đây là Paul Sutton, chồng
chị đó Ped ạ - Nàng vui vẻ pha chút ngượng ngập.
+ Ủa, chị lấy chồng rồi hử, mới lấy à chị? Ôi vui quá, em chúc mừng chị.
Ped nhảy cẫng hồn nhiên và chủ động bắt tay anh rể:
+ Rất vui được gặp anh trong kì nghỉ này. Mong anh chị mãi hạnh phúc.
Paul cảm ơn cậu bé, lòng tràn ngập niềm vui thanh thản.
Rồi mọi người tỏa vào vườn nho giống như cái đêm chống trả sương mù, nhưng hôm
nay thật khác, khắp nơi vang lên tiếng cười trong trẻo, rộn rã trên những gương
mặt sáng ngời, hạnh phúc vì một mùa nho bội thu. Pedro đứng kề bên con gái và
"thằng ngoại lai", ném cho hai người hai cái liềm và nói tưng tửng:
"Liềm đấy. Liệu mà cắt cho gọn, chớ để đứt tay máu chảy cả vào nho không
thành rượu ngon được đâu!"
Victoria và Paul nhìn nhau tủm tỉm và len lén trộm liếc ông bố.
Thì ra thu hoạch nho cũng giản đơn thôi. Ngẩng đầu nhìn lên giàn nho này, bao
nhiêu chùm chín mọng cứ tua tủa đúng tầm với của bàn tay. Lấy liềm cắt vào
cuống từng chùm, đỡ chùm nho chín bỏ vào một cái hộp chữ nhật (to như két bia
ấy), bao giờ đầy hộp thì vác hộp ra đổ vào một bể xây xi măng tròn ở cách đó
chừng mấy chục mét. Đơn giản nhưng quan trọng là ở tốc độ. Thoạt đầu, Paul cắt
còn chậm, phần vì chưa quen, phần vì lúng túng bởi anh biết rõ nhiều ánh mắt
đang dõi theo mình, đặc biệt là của ông Pedro hà khắc. Ông ấy đang chờ mình cắt
vào tay chảy máu. Chỉ cần một giọt máu rơi xuống chùm nho là gay go rồi, là
chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra. Lạy Chúa!
Thoạt sau, anh cắt nhanh dần,
đến nỗi Pedro cứ dán mắt nhìn, hoặc ông cắm đầu cắm cổ cắt một chập rồi liếc
trộm, cái "thằng ngoại tộc" ấy lại đầy hộp trước mình chứ. Vừa bực,
vừa thinh thích, chả lẽ ông không làm gì, chỉ đứng nhìn nó thôi sao?
Chẳng mấy chốc, lưng bể xi măng đã ngập những chùm nho chín mọng. Bà nội, theo
thông lệ, được cung kiêng đến cạnh bể, thổi tù và, chắp tay lạy Chúa, thong thả
quay quay thành kính như xin phép được ngọn gió trong lành từ bốn phương thổi
tới báo hiệu giờ "làm rượu" bắt đầu. Tiếng đàn accordion, guitar, violin
... nổi lên.Tiếng hoan hô dậy đất. Mười lăm nàng váy áo lưng ong với những
gương mặt ửng hồng và làn da mịn màng được khiêng thả vào bể. Victoria là một
trong số đó. Mười lăm đôi chân trắng nõn dẫm đạp những chùm nho. Họ nhảy, họ
múa bên tiếng hò reo của cả đại gia tộc. Thật là ngoạn mục, Paul cũng được mọi
người "ném" vào giữa bể trong tiếng đàn du dương trầm bổng. Các cô
gái dắt tay nhau chạy vòng tròn quanh chàng trai mà mới hôm qua đây, chàng còn là lạ lẫm trong
mắt mọi người, và là chàng trai ngang ngược dám "ăn cắp" con gái rượu
của Pedro. Đây là lần đầu tiên trong đời, Paul chứng kiến cảnh chuẩn bị nho để làm
rượu kiểu thủ công, đạp chân chứ không xay sát nho bằng máy móc. Về sau anh mới
biết, làm thủ công thế này, rượu sẽ ngon hơn, và khi được lên men, vi trùng nếu
có sẽ bị tiêu diệt hết. Đám đông trong bể vẫn say sưa dẫm đạp nho, hát, và té
nước nho tim tím lên người nhau. "Ôi hạnh phúc, bây giờ anh mới hiểu thế
nào là hạnh phúc", Paul ghé tai "vợ" thì thầm.
Cuộc giã nho kết thúc. Paul và Victoria ướt từ đầu đến chân. Họ kịp lánh vào phòng
riêng, nhìn nhau âu yếm, rồi như thôi miên, họ quấn lấy nhau. Đôi môi của họ
cùng hé mở đón nhận những chiếc hôn nồng cháy của nhau. Rồi họ từ từ ngã xuống
giường nệm - nhưng Paul đột ngột nâng kéo nàng dậy, bàng hoàng, run rẩy nhìn
sâu trong mắt nàng "Anh, anh xin lỗi...Anh muốn em hơn bất kì người nào
khác trên đời, Victoria ơi, nhưng anh ... đã có vợ. Em chưa có chồng, anh không
thể xúc phạm em được. Hãy tha lỗi cho anh! Mình tắm rửa rồi xuống phòng khách
nhé! Anh sắp phải xa em mà chẳng biết làm sao bây giờ" rồi chạy đi, bỏ lại
nàng quằn quại trong nuối tiếc những giây phút hạnh phúc vừa vụt qua khi cả hai
ôm hôn nhau đến ngây dại.
Chương 5. Chữ TÌNH
Trở vào phòng khách, tình cờ Paul và Victoria gặp hai bố con: ông Pedro và cậu
Ped, tranh luận về việc làm ăn. Paul từ tốn gợi ý, khuyên ông có thể vay tiền ở
ngân hàng. Pedro trừng mắt: "Này anh Paul, đừng tưởng rằng anh hái được
mấy quả nho mà anh muốn làm cái gì trong nhà này cũng được đâu! Anh hãy đi làm
cái việc bán chocolate của anh đi, đừng có dính mũi vào việc của gia đình chúng
tôi!"
Paul ngạc nhiên vì sự nổi nóng này, nhưng kiềm chế và đưa Pedro cái mũ mà ông
đang tìm. Quay sang con gái, ông tiếp tục trút cơn tức giận:
+ Còn con nữa, toàn bộ chuyện
của con đều không đúng sự thực. Con gái về nhà mà cứ như không còn nơi nào để
đi ấy.
- Vậy bố muốn con đi hay sao ạ? - Nàng cố kìm nén.
+ Bố muốn biết sự thật!
- Sự thật theo ý của bố thì bố mới chấp nhận ư? - Nàng bỏ ra ngoài.
Paul buồn bã xách đồ chuẩn bị lên đường. Anh rẽ qua bà nội đang làm bếp.
+ Bà ơi, cháu rất cảm kích vì
những ngày qua được sống ở đây, nhưng cháu sắp phải đi rồi bà ạ.
Đang trò chuyện với bà nội, nhìn ra ngoài sân, Paul thấy Victoria đứng bên đàn
cừu chợt lảo đảo và ngã dụi xuống đất. Anh vội chạy ra nâng nàng dạy.
+ Em sao thế? Em đau ư? Khó
chịu lắm phải không? Để anh đưa về phòng nào. - Paul vẻ xót xa.
- Thôi anh cứ đi đi Paul!
+ Anh không thể rời khi em như thế này.
- Anh có vợ mà Paul! Anh không được giúp em nữa!
+ Victoria, không sao đâu mà.
- Anh giúp em hôm nay, rồi ngày mai, sau ngày mai nữa,...anh có giúp được em
mãi không? Không ai có thể giúp được em cả. Đó là việc của em, không phải
chuyện của anh mà.
Nói rồi nàng chạy đi, khuất
vào tòa nhà lớn.
Paul đuổi theo, hốt hoảng gọi
tìm "Victoria!, Victoria!"...
Pedro từ trên ban công nhìn xuống:
- Ô hay, lạ chửa. Anh đừng có
nghĩ rằng anh cưới nó....- Pedro dò xét.
+ Ý bác sao ạ?- Paul nhìn lên Pedro.
- Chẳng có đám cưới nào cả. Thậm chí tôi chẳng thấy tờ giấy kết hôn nào, chẳng
thấy một địa chỉ nào. Hừ, lại còn hai cái đêm, một đêm anh nằm dưới sàn, một
đêm anh nằm trên đi văng chứ, nghĩa là sao, nghĩa là anh tưởng anh qua được mắt
tôi hả?
+ Thưa bác, suốt 4 năm qua, cháu đã phải đóng chặt tâm hồn mình lại.
- Giọng tôi tuy có cao ngạo đấy, nhưng không phải tôi không biết suy nghĩ trái
phải đúng sai thế nào đâu. Nhưng tôi không cần biết tâm hồn anh đóng mở thế nào
khi anh chẳng biết gì về con gái tôi!
+ Dạ, cháu có biết. Victoria thật đáng yêu và cháu cảm phục nàng biết bao. Nàng
có tình và có sức mạnh, thưa bác! Nàng xứng đáng với mọi thứ tình yêu trên cuộc
đời này. Và đặc biệt, nàng đã yêu bố mình biết nhường nào.
- Thế anh không thấy ư? Tất cả cánh rừng này, vườn nho trên mây này, 365 ngày
trong năm, bao nhiêu nhà cửa, đàn cừu,...tôi chăm lo là vì ai? chẳng lẽ không
phải vì các con tôi sao, không phải vì tình yêu của tôi đối với Victoria sao?
+ Vâng thưa bác, bác đã làm và nói đúng, nhưng rất tiếc bác đã không cảm nhận
được tình yêu của con gái dành cho bác. Cháu có thể chết nếu được nhận tình yêu
như thế.
Giữa lúc ấy, Victoria đi
ngang qua. Nàng dừng lại nghe cuộc đối thoại của hai người đàn ông. Mắt nàng
rơm rớm.
Paul và Pedro cả hai không tránh được vẻ xúc động. Ông nội, vẫn là ông nội lại lụ
khụ đi ra từ một nơi nào rất bí hiểm mà như tình cờ, ông kéo Paul đi uống rượu
+ Hai cháu lại có chuyện gì
phải không, mà sao cháu chỉ tìm cách rời khỏi nơi này? Hãy nghe ông một lần
nữa, Paul nhé! Cháu hãy ở lại ngày mai dự lễ hội rượu vang được không nào? rồi
11 giờ trưa có xe buýt qua đây mà.
Mấy anh bạn trẻ tiến đến vây quanh hai ông cháu và kéo đàn rộn rã. Họ, cả Paul
nữa, chúc rượu nhau, và say sưa hát những bài ca Tây ban Nha, bài ca Mỹ...
Rồi tất cả dẫn Paul đứng dưới
sân cỏ nhìn lên căn phòng Victoria ở đó, tiếp tục đệm đàn để anh hát. Giọng hát
trầm ấm thiết tha của anh vang lên đến bên tai nàng, vang lên cả đến bao ngóc
ngách kín đáo của những ngôi nhà.Và đây, vợ chồng ông Pedro đang thủ thỉ tâm
tình, cũng phải dừng lại lắng nghe tiếng hát của Paul. Pedro xúc động khẽ nói
với vợ, như chỉ một mình bà nghe thấy:
- Em ạ. Anh cảm thấy mình đối với Paul hơi quá.. .
Hôm sau, Paul mặc quân phục sẵn sàng, với hành lý nhỏ, đến dự lễ hội rượu vang
rồi lên đường như kế hoạch ông nội bàn. Khắp nơi trong vùng, mọi người lục tục
kéo đến. Họ nhảy múa, đàn sáo tưng bừng. Và đây, có tiếng reo hò chào mừng gia
đình dòng họ Aragon đang cưỡi ngựa hàng đoàn đi tới. Victoria tuyệt đẹp ngồi
trên mình ngựa trắng, cao sang trong chiếc áo choàng phớt hồng, nét mặt hiền từ
rạng rỡ. Xuống ngựa đứng vây quanh cha xứ làm lễ cầu nguyện cho mùa thu hoạch
trong ít phút, nàng đã kịp nhận ra và đến với Paul. Đôi bạn trẻ không nén nổi
xúc động.
- Paul, những lời hát của anh hồi đêm thật ngọt ngào. Chúng ta sẽ cạn ly chứ?
+ Cạn ly vì điều gì hả em?
- Vì giá như...giá như...
Giữa lúc đó, ông Pedro đi tới, giới thiệu với cha xứ rằng Paul - con rể của ông
là "anh hùng chiến tranh thực sự" - có mặt trong lễ hội này, lập tức
nhận được lời chúc mừng nồng nhiệt của cha xứ với ánh nhìn thân thiện. Nhưng
rồi, tất cả đều hết sức ngạc nhiên khi Pedro dõng dạc tuyên bố:
- Hỡi tất cả quí ông quí bà. Đêm nay, tôi sẽ làm lễ thành hôn cho con gái tôi,
dưới sự chứng giám của Chúa. Sẽ kể như là sự xúc phạm tới gia đình chúng tôi
nếu như có bất kỳ quí vị nào vắng mặt không tới dự.Tất cả quí vị đều được mời!.
- Trời ơi, phải làm sao bây giờ Victoria? Chúng ta cần giải thích cho bố em.
+ Không, sẽ là một mình em làm việc này thôi, Paul! Bây giờ em chẳng sợ gì nữa.
- Victoria này, anh gửi tặng
cho đứa trẻ - Paul run run mở cặp lấy ra
chiếc huân chương.
+ Anh được tặng thưởng vì chiến công gì đấy ?
- "Dũng cảm dưới lửa đạn" - Paul đáp thoáng vẻ tự hào mà chân tình.
+Paul Sutton, anh thực sự là
người đàn ông đáng kính nhất mà em từng biết - Nàng xúc động.
Họ hôn nhau thắm thiết rồi nàng
bối rối chạy ra với bố giữa một đám đông. Nàng nói điều gì không rõ chỉ biết là
ông Pedro khuỵu xuống.
Chương 6. Rủi mà may
Paul trở về thành phố. Anh
lại thấy hồi hộp giống như ngày đầu xuất ngũ, nhưng hơi buồn vì hóa ra mình vẫn
chẳng kiếm ra đồng nào trong khi cô vợ trẻ đẹp của anh muốn đủ thứ.
Căn phòng quen thuộc đây rồi. Anh xoay nhẹ nắm đấm bước vào. Một đống thư của
anh đang bày mở trên bàn. Có tiếng động từ phòng trong. Betty đi ra, vừa đi vừa
thắt hai đầu dây trước ngực của chiếc áo khoác mỏng màu nâu nhạt. Nàng hơi lúng
túng, hai bàn tay nắm vào nhau vặn vẹo.
- Anh đã về à?
+Em đang đọc thư anh đấy ư? - Paul nhìn vợ vẻ khó hiểu.
- Vâng, em đang đọc. Anh sao rồi, anh có tìm được mối hàng hay khách quí nào
không?- Betty gượng hỏi lơ đãng.
+ Chưa, anh chưa tìm được gì, nhưng gặp
những sự cố bất ngờ. Rồi anh sẽ kể cho em nghe, mà không biết em có quan tâm
không chứ.
Thế đọc thư anh, em nghĩ gì? Hôm nay em không tập nhảy à?
Một thoáng ngần ngừ rồi nàng nhìn thẳng vào mắt Paul, nói tiếp một mạch cứng
cỏi: "Rất tiếc là em đã không đọc những bức thư anh gửi về từ chiến
trường. Nếu em đọc từ ngày ấy, em đã hiểu về anh hơn, và như vậy chúng ta sẽ có
kết cục sớm hơn. Bởi vì mấy ngày qua, trong khi anh vắng nhà, đọc thư anh, em
mới hiểu là chúng ta khác nhau quá nhiều về cách sống, và những mơ ước Paul
ạ".
Đầu óc Paul quay cuồng. Vẫn
biết rằng Betty, như nhiều cô gái xinh đẹp khác, thích mua sắm, thèm cuộc sống
vương giả (mà điều này anh cũng mới lờ mờ nhận ra thôi), cô ấy đã giục anh đi
bán thật nhiều chocolate dưới cái vỏ bọc của "anh hùng chiến tranh",
nhưng cái "khác nhau quá nhiều về cách sống và những mơ ước" thì đây
là lần đầu tiên anh nghe từ chính cái miệng xinh xắn mọng ướt của vợ anh nói ra,
mà không phải là tiếng sấm nổ với ánh chớp lòe trong mưa, hay tiếng bom gào đạn
xé bao đêm không ngủ ở chiến trường, đang khỏa lấp những âm thanh lạ lùng của
đấng hư vô nào tình cờ vang vọng. Đang suy nghĩ miên man thì nghe có tiếng gọi
từ bên trong: "Betty, ai đấy em?",
Paul sững lại. Betty hốt
hoảng, ngăn Paul xăm xăm đi vào mà không được. Trời ạ, cái gì thế này? một
người đàn ông lạ đang vừa mặc quần áo, vừa nhìn Paul lấm lét. Paul chua chát nhìn
vợ hất hàm "Là sao Betty?"
- Không thể khác được nữa rồi
Paul ạ.- Giọng nàng chùng xuống .
Người đàn ông đi né qua người anh, nói nhỏ: "Tôi xin lỗi, chỉ mong anh
đừng đánh tôi"
+ Không, tôi không đánh anh làm gì.- Paul nhếch mép khinh bỉ.
- Chỉ còn một cách, đơn giản
thôi, chúng ta phải hủy bỏ hôn ước.- Betty thản nhiên, đưa Paul hai mảnh giấy
làm sẵn từ bao giờ để anh ký, mỗi người giữ một.
Nhìn vợ một lát, Paul hoàn thành cái việc bất ngờ ấy, rồi xách đồ ra khỏi nhà,
trên tay vẫn cầm tờ giấy nọ. Được một quãng, Betty gọi với theo "Paul! Anh
ổn chứ?" Paul ngoảnh lại thấy đôi tình nhân đứng trên ban công chăm chú
dõi theo mình. Một phút lưỡng lự, mắt anh bỗng vụt sáng. Anh vẫy vẫy tay thân
thiện về phía họ, "ổn ổn mà" rồi cười lớn "ha ha ha"...
+ Sao thế nhỉ? thật hú vía!- Người đàn ông nhún vai hỏi Betty.
- Em cũng không biết. Em tưởng anh ta
phải phát cuồng lên, hay ít ra cũng cho anh mấy cái bạt tai chứ - Betty âu yếm
vít cổ người đàn ông xuống cái đầu dây thắt áo vương vướng.
Chương 7. Gốc rễ cuộc đời
Paul quay lại Napa, tìm về
mảnh đất anh vừa mới ra đi với bao rung cảm, vừa hồ hởi vừa xen chút lo âu. Anh
hình dung gương mặt Victoria khi gặp lại anh, đôi mắt đượm buồn mà sâu lắng
biết chừng nào. Nàng có thể khóc lên được chứ khi nằm trong vòng tay của anh,
nghe anh thầm thì rằng "anh sẽ là
của em mãi mãi, chúng ta là của nhau, với những đứa con xinh xắn chơi đùa cùng
con cún dễ thương ngoài sân kìa"; rằng "Victoria ơi, vợ yêu dấu của
anh, tâm hồn anh đã không còn đóng chặt nữa rồi".
Bỗng sựng lại trước mắt anh, một cảnh tượng lạ kinh hồn, ông Pedro đang gục đầu
xuống bàn kê ở ngoài vườn tối om, một chiếc đèn măng sông thắp sáng, một thanh
niên đang chơi phong cầm cho ông nghe, nhưng dường như ông đang ngủ.
- Thưa bác... bác Pedro, con
Paul Sutton đây. Con xin lỗi bác ạ.
Nghe tiếng động, tiếng ai
quen quen mà là lạ, Pedro choàng tỉnh. Mặt mũi đỏ gay, mắt cũng vằn lên mấy tia
máu, ông chỉ tay vào mặt Paul:
+Thì ra là mày, đồ khốn! mày lừa con gái tao, mày lừa cả nhà tao vậy còn chưa
đủ hay sao?
-Thưa bác, con biết con đã
sai rồi, con trở lại để nói lời xin lỗi với bác.
+Mày đã có vợ mà. Đồ dối trá!
-Thưa bác, không ạ. Đó là một sự lầm lẫn của đời con. Bác xem đây ạ, giấy hủy
hôn ước...
+Hừ, mày đã chà đạp lên danh dự tao, danh dự của gia đình tao trước cha xứ và
tất cả dân làng. Mày nghe rõ chưa? Hủy hôn ước à, bố láo! Mày còn dám vác cái mặt
khốn nạn về đây nữa ư? Tao sẽ giết mày! Đưa súng lại đây cho ta, đưa...súng...!
- Pedro gầm lên như một con thú trúng tên độc.
- Con yêu cô ấy, xin bác cho
phép chúng con làm lễ cưới.
"Choang", Pedro vớ
lấy chiếc đèn măng xông trên bàn ném thẳng vào Paul. Paul né được, nhưng một thảm
họa khủng khiếp ập tới, ngoài sự tưởng tượng của Paul và tất cả mọi người, còn
Pedro thì chỉ đứng nhìn như ngây dại rồi ngã gục: Chiếc đèn vỡ, lửa từ ngọn đèn
bắt xăng cháy, xăng cháy bén vào đám lá khô trên mặt đất, rồi lan sang các đám
khác và cứ thế, ngọn lửa man dại trườn bò thiêu hủy vườn nho. Mọi người lao vào
chữa cháy, cả Victoria nữa, nhưng bất lực. Paul xông ra tả đột hữu xung, cởi áo
nhúng nước rồi quật tới tấp vào các đám lửa, người xám xịt. Chợt thấy người cậu
em Ped bốc lửa, anh vội vàng lao vào ôm em, lấy áo dập ngọn lửa điên khùng trên
lưng em rồi vác em ra. Ped lảo đảo chạy về đám phụ nữ yếu ớt đang run rẩy lo sợ
cho những người thân của mình, miệng la to "con không sao ạ". Cứ thế
Paul tiếp tục chống chọi với ngọn lửa tàn bạo một cách không cân sức.
Thế là cháy hết, cháy hết toàn bộ cơ nghiệp của gia đình Aragon Pedro trong
phút chốc. Ai nấy mặt mũi xám xanh, ngơ ngác, lặng đi rồi òa khóc. Những làn
khói khét lẹt còn lan tỏa đâu đây.
Victoria ôm chặt lấy bố. Pedro mắt đỏ hoe. Đôi mắt ông không rực lửa oán hận Paul
như ít phút trước đây nữa mà chùng xuống, đầy thương cảm. Ông nhìn con gái ngậm
ngùi: "Bố đã rất sợ, bố sợ mất con, sợ mất các con. Bố đã không biết cách
thể hiện tình yêu của mình. Con hãy dạy bố nhé, làm ơn hãy dậy bố về điều đó".
Vicroria và mọi người có mặt gần đó đều òa khóc. Paul mím môi kìm nén. Chợt như
có phép thần mầu nhiệm, Paul vùng chạy. Anh lần lần từng bước rẽ vào lối nhỏ.
Gốc nho già của ông tổ còn đây. Thân cây bị cháy xém cắt cụt ngọn còn một đoạn cách mặt đất chừng nửa thước. Anh lấy tay đào
bới gốc đến bật máu. Rồi anh lay, dùng hết sức bình sinh để lay, đẩy gốc về bên
này rồi đẩy về bên kia. Bắp thịt nổi lên cuồn cuộn. Môi mím chặt. Thở dốc. Trời
không phụ người có công, gốc rễ màu vàng nhạt hiện ra, bật dậy. Lạy Chúa! Xin
người cứu giúp chúng con! Anh vác bộ rễ cùng mảnh cây cháy đen thui chạy trở
lại.
Tất cả vô cùng ngạc nhiên. Chỉ có ông nội, rơm rơm nước mắt, gật gật đầu về
phía Paul. Paul chạy thẳng đến Pedro hai tay nâng gốc cây lên trao cho ông mà
chẳng nói nên lời. Ông Pedro vội lấy con dao nhỏ cắt ngang một khoanh rễ, lật
lên, màu vàng óng với những đường vân thớ bật sáng giữa đám muội đen còn nóng
hổi. Ông chăm chú không chớp mắt, đoạn ông đưa lên mũi ngửi. Rạng rỡ hiện dần
lên khuôn mặt xám ngoét của ông. Ông hét lên. "còn sống, Las Nobes còn
sống, chúng ta có thể trồng lại được!" rồi ôm chầm lấy Paul nức nở. Ôi
những giọt nước mắt của người đàn ông cổ hủ, hà khắc nhất vùng nho Napa đang
chảy...
- Gốc rễ cuộc đời con, gia
đình con đây...Paul ơi! Con thực sự đã gắn bó máu thịt với mảnh đất này.- Pedro
cắt thêm một mẩu rễ nâng lên rồi nghẹn ngào ôm chặt Paul vỗ về.
Mọi người mếu máo, cười ra
nước mắt. Ông nội dắt tay bà nội, bà Pedro gục đầu vào ngực chồng. Paul và
Victoria đeo lại nhẫn cho nhau. Họ ghì chặt quấn quít như không gì có thể làm
họ xa rời nhau được. Hai đôi môi dần dần hồng trở lại, trong nhau. Dưới ánh mặt
trời lấp ló sau những đám mây kỳ ảo, họ chìm trong đê mê, trong hạnh phúc tột
cùng giữa tiếng vỗ tay hân hoan trìu mến của mọi người. Từ trong những đốm lửa
le lói còn sót lại, từ những lùm tro tàn với làn khói nhẹ bay bay, họ mê đắm
trong nhau và mê đắm Napa, một cánh rừng nho sẽ lại chín mọng từ gốc rễ của
cuộc đời.
15/8/2014 - 2/9/2014
Hồ Minh Quang
Các bạn thân mến, MQ viết sau khi xem
phim
"Đi bộ trên mây" qua HDONL
INE.VN
Bộ phim rất hay, và MQ thích.
MQ đang tập viết văn, nên sử dụng nội dung phim kể cả những lời thoại nào mình
tâm đắc để viết và chia sẻ với các bạn. MQ viết còn lộm nhộm lắm. MQ muốn sửa
thật kỹ nhưng vì nóng lòng "trình làng" nên vẫn đăng ngay. Các bạn
chịu khó đọc và giúp MQ sửa lỗi để động viên MQ nhé. Bạn nào quan tâm thì vào
xem phim đi, sẽ thú vị hơn đấy chỉ tội mất thì giờ thôi hi hi.