Quê tôi ở Huyện Tiên Lữ, tỉnh Hưng
Yên. Làng tôi nằm cách Tiên Châu xưa chỉ một cánh đồng. Thuở xa xưa, vào thời
nhà Mạc, làng bên ấy có ông Trạng ăn Lê Như Hổ. Năm 30 tuổi, ông đỗ Tiến sĩ,
rồi ra làm quan, lên cao nhất đến chức Thượng thư trong Triều nhà Mạc.
Nhưng cái sự nổi tiếng của ông mà
không ai có, để được truyền tụng đến muôn đời lại chính là tài ăn và sức khỏe.
Bình thường, ông ăn bằng mười người khác, tất nhiên làm việc cũng phi thường.
Còn để ăn cho đã thì ông ăn phải bằng ba mươi người. Cha mẹ ông thuộc hàng
trung lưu trong làng mà cũng chỉ đủ sức nuôi ông đến tuổi trưởng thành. Ông
phải đi ở rể sớm vào nhà giàu, và rồi sau này làm quan có bổng lộc triều đình,
mới có thể đủ ăn mà sống đến năm 70 tuổi.
Chẳng hiểu ông Đác-Uyn người Anh, cha
đẻ của thuyết tiến hóa có nghiên cứu về Gen di truyền "ăn" hay không,
nhưng Tiên Châu ngày nay vẫn nổi tiếng là có nhiều người ăn khỏe. Tất nhiên bây
giờ mà khoe ăn thì chẳng hay ho gì, vì người ta cứ hay quan niệm "miếng ăn là miếng nhục". Cũng chẳng
ai dại gì tổ chức cuộc "thi ăn" vì "thóc đâu mà đãi gà rừng". Của đáng tội, bây giờ mà có khách
Tiên Châu đến nhà chơi là cũng hơi lo khoản ăn. Đãi bôi thì người ta cười cho
là keo kiệt, không mến khách, còn đãi thật thì một ngày khách ăn bằng cả tháng
nhà ăn.
Tôi cũng có một thằng vừa là bạn vừa
là anh em họ xa bên bà nội tôi ở Tiên Châu. Tên cúng cơm là Lê Loáng, nhưng có
biệt danh là Lê Như Cọp, vì sức ăn của hắn cũng mang Gen di truyền của tiền
bối. Hắn ra nhà tôi chơi đúng đợt vợ con tôi đi nghỉ một tuần theo cơ quan vợ,
chỉ có mình tôi ở nhà. Hôm đầu tiên hắn ra nhà, tiện gì ăn nấy, tôi thổi năm bơ
gạo, luộc hai đĩa rau muống và mươi bìa đậu rán, kèm tí tôm rang. Có hai thằng
mà sau bữa ăn, mọi thứ nhẵn như chùi, nồi cơm không còn sót một hạt, khiến con
mèo Hoàng miêu nhà tôi một phen suýt chết đói. Buổi tối nằm gác chân nói chuyện,
hắn chỉ xoa bụng, nói chuyện uể oải. Tôi bảo: "Mày còn đói à". Nó giả
lời, không đói, nhưng chưa đã.
Sáng sau, tôi nấu cả bịch mì ăn liền,
loại mì cân MICOEM đóng gói 1 ký. Tôi chỉ chén hết một bát nhỏ, còn Loáng xơi
sạch. Sau đó tôi rủ hắn ngồi hàn huyên, ôn đủ thứ chuyện, từ chuyện làng xã,
chuyện mấy thằng bạn đi làm cửu vạn trên Lạng Sơn, đến chuyện giải bóng đá châu
Âu. Tôi lấy cà-phê cho vào túi vải rồi bỏ vào ấm nấu lên như kiểu nấu cà-phê
bit-tất, vì pha phin thì có mà đợi dài mặt ra cũng không kịp có để uống. Thằng
Loáng uống cũng phi thường. Cả cái ấm cà-phê lít rưỡi, tôi chỉ làm một ly nhỏ,
còn hắn uống hết. Cũng chả say hay cồn cào ruột gan gì hết. Thôi, bữa trưa nay
phải nấu một mẻ cho ra hồn mới được.
Tôi với nó cùng ra chợ. Tôi mua hai
cân vó bò và nửa lít tương. Loại này rất hợp để kề cà, chưa no thì răng đã muốn
tạm biệt hàm ra đi rồi. Tôi mua thêm nửa cân sườn, hai cân khoai sọ kèm mớ rau
muống về nấu canh. Lại một chục củ su hào to và không quên mua lít rượu làng
Vân Hà Bắc, thứ rượu nấu bằng sắn chảy rựa có gia giảm chút phân đạm đựng trong
xăm ô tô. Về nhà tôi luộc tất su hào, nấu canh sườn khoai tây và thổi ba ký
gạo. Chẳng cỗ bàn gì, nhưng khi bày ra nhìn, khéo đủ ăn cho hơn chục người.
Đúng 11 giờ 30, hai thằng ngồi vào mâm. Tôi chỉ làm chén rượu nhỏ rồi nhẩn nha
nhắm vó bò. Tôi bảo Loáng:" Thôi, có hai thằng, mày ăn gì cứ ăn, cơm tự
xới cho nó tiện". Loáng gật đầu. Chúng tôi lại vừa ăn vừa nói chuyện. Loáng
ăn khỏe mà nhanh. Tôi định bảo nó là "nhai kỹ no lâu", nhưng nhìn nó
nhai như máy khâu, tôi nghĩ mình nhai chưa chắc đã nhuyễn bằng nó nên lại thôi.
Sau nửa tiếng thì tôi chỉ nói chuyện đưa bữa, còn Loáng vẫn nhịp nhàng. Chợt
nghĩ đến chuyện nàng dâu nhập hộ thời phong kiến, tôi cười trong bụng. Cô con
dâu nào về nhà thằng Loáng này mà phải ngồi đầu nồi xới cơm cho bố chồng thì
mỏi tay bằng đi tát nước một đêm trăng. Gần cuối bữa, tôi chợt nhớ ra vội gẩy
muôi cơm làm suất ăn cho con Hoàng miêu thì Loáng cũng sới nốt chỗ cơm còn lại.
Nó tổng động viên toàn bộ canh sườn, su hào còn lại cho vào bát,
"soạt" ba nhát là kết thúc bữa. Đĩa vó bò cũng chỉ còn lại nửa cọng
rau thơm, và chai "cuốc lủi rởm" cũng vất chỏng chơ góc mâm. "Đã
chưa", tôi hỏi. Loáng gật đầu cười mãn nguyện. Tôi dọn dẹp qua loa, rồi
hai thằng lăn ra ngủ.
Buổi chiều tỉnh dậy tôi vơ vẩn nghĩ.
Cứ cái điệp khúc này thì chỉ riêng đi chợ đã đủ mệt. Gạo thì không có vấn đề gì
vì vợ tôi vừa gửi mua được dăm chục cân trên Điện Biên. Nhưng còn thức ăn, đã
mua phải số lượng lớn, bữa nào cho bữa ấy chứ không để lâu được. Mà chả lẽ cứ
hôm nào cũng sào với luộc, vì tôi cũng không giỏi khoản chế biến lắm. Tôi định
bụng sẽ đãi hắn một bữa toàn thịt xem hắn ăn được bao nhiêu. Tôi chợt nhớ tới
vận động viên thể hình Lý Đức. Nghe nói khi luyện tập ở cường độ căng, vị này
phải xơi mỗi bữa hai con gà loại hai cân, cân rưỡi thịt nạc, ba chục quả trứng
gà và hai nải chuối. Thế thì tôi đãi thằng Loáng này chưa được tới như thế. Tôi
nhìn hắn ngủ, nghĩ thầm. Sao không có ai giới thiệu thằng này đi tập và thi đấu
thể hình nhỉ. Được ăn như hoặc hơn Lý Đức, chắc năm nào nó cũng giành Huy
chương Vàng giải Khu vực.
Nghĩ vơ vẩn thế, nhìn đồng hồ đã gần 6
giờ tối. Bây giờ mà đi chợ chắc phải mua vét toàn của ôi. Tôi chợt nảy ra ý
nghĩ. Sao mình không đưa nó đi ăn Buffet nhỉ. Dạng này là ăn khoán tự chọn,
không hạn chế. Bây giờ ở Hà Nội cửa hàng ăn loại này mọc lên nhan nhản. Có khi
thế lại hay.
Thế là tôi lôi cổ nó dậy bắt đi tắm,
rồi hai thằng đóng bộ lên đường. Đầu tiên tôi chọn cửa hàng Hoàng hậu Mariana
trên phố Trấn Vũ, vì nghe nói ở đây tuy ít món, nhưng giá khá mềm, có 120 ngàn
đồng một suất không kể đồ uống. Nhưng có hề gì, ít món mà lượng nhiều là được
rồi, vì mục tiêu của chúng tôi là "ăn lấy được" chứ có cần thưởng
thức phong cách ẩm thực gì đâu.
Trên đường đi, tôi giảng giải cho
Loáng một số điều căn bản. Trong tất cả các ngành thương mại, thì dịch vụ ăn
uống là có tỷ lệ lãi cao nhất. Có thể đạt đến 40%, thậm chí là 60%. Có nghĩa là
nếu mày bỏ tiền đi mua đồ rồi về nhà nấu hết có 4 đồng, thì cũng với lượng ăn
như thế, ra cửa hàng phải trả 10 đồng. Điều này đã được qui định từ thời bao
cấp xa xưa. Bây giờ các cửa hàng ăn loại Buffet người ta thu khoán một số tiền
vào cửa. Sau đó, ở trong ấy mình muốn ăn gì trong những món họ bày thì ăn. Mục
đích của khách là ăn được ngon và ăn càng nhiều món có giá trị càng tốt. Thường
người ta chọn ăn các món có nhiều đạm như thịt, cá … , nhưng dù thế nào cũng
không thể ăn bằng được với số tiền vào cửa. Có như thế cửa hàng mới có lãi chứ.
Trong cửa hàng cũng có nhiều món bình dân loại rẻ tiền nhưng ăn chóng no như
bánh mỳ, bánh cuốn, phở, bún riêu, thậm chí là ngô, khoai. Xơi độ dăm lát bánh
mỳ với hai bát bún riêu thì no rồi, còn ăn gì khác được nữa. Trường hợp này thì
khách chỉ ăn độ bẳng một phần năm số
tiền bỏ ra thôi, và cửa hàng càng lãi. Đại thể là như vậy, sau khi vào cửa rồi
thì mày cứ "độc lập tác chiến", không phải nhìn ai.
Lúc chúng tôi bước vào cửa hàng, chỉ
có độ vài chục người. Cửa hàng này khá rộng, đủ chỗ ăn cho 200 thực khách.
Trong khi những người khách khác xúm xít quanh các món ngao hấp, đuôi bò hầm đỗ
đỏ, thịt bê thui, gà KFC … thì thằng Loáng tiến ngay lại chỗ bánh cuốn. Nó nhấc
luôn cả hai đĩa loại tẩm hành và loại có quấn thịt, cùng một đĩa chả quấn trước
sự nhạc nhiên của tay đầu bếp. Nhưng ăn là quyền của khách, chỉ cần không bỏ dở
là được. Tôi bảo nó, sao mày lại ăn thế. Loáng cười, mày yên chí, chỗ mấy món
thịt kia đang đông người, tao xơi cái này trước, đằng nào rồi cũng sang đó cơ
mà. Biết Loáng ăn khỏe, tôi im lặng. Khi tôi vừa mới ăn xong bát súp cua với
ngô xay khai vị, thằng Loáng đã xơi xong cả hai đĩa bánh cuốn và đĩa chả. Thấy
nó nhìn quanh, tôi bảo:"Mày cứ để đĩa bẩn đấy, khắc có người dọn. Cứ ra mà
lấy món khác đi". Nhoáng một cái, thằng Loáng đã đem về bàn một cục thịt
bê to tướng, một đĩa gà KFC, một đĩa thịt nướng và mươi lát bánh mì, kèm một
cục bơ to. Thấy bàn chỉ có hai thằng tôi, đám phục vụ bàn bắt đầu để ý. "Lấy nhiều thế kia mà không ăn hết thì chết
với chúng ông", chắc chúng nó nghĩ vậy. Tôi cười thầm trong bụng, cầm
lát bánh mì nhẩn nha ăn trong khi vừa nhìn Loáng ăn, vừa liếc xéo quan sát vẻ
mặt từ nhạc nhiên đến nghệt ra của bọn phục vụ. Cả mấy đĩa thức ăn vậy mà Loáng
cũng làm nhanh gọn trong mấy phút.
Loáng lại ra quầy lấy đồ ăn. Lần này
có cả một cậu phục vụ bám theo sau. Nó lại ôm về một lô thứ, và lại chén hết.
Lại ra lấy tiếp. Hình như đến lúc này sự lao xao của đám phục vụ đã đánh động
những khách ăn. Họ kín đáo xem Loáng ăn. Rồi tay quản lý cửa hàng cũng mò ra
xem. Cuối cùng thì mọi người công khai xem Loáng ăn. Bây giờ thì trước mặt họ không
phải là một kẻ phàm ăn tục uống, mà là một gã đang trổ tài ăn khỏe, và cửa hàng
Hoàng hậu Mariana là nhà tổ chức bất đắc dĩ. Họ trầm trồ xem Loáng ăn, khoái
trá đến mức bản thân họ không ăn mấy cũng thấy no. Lúc này có thêm rất nhiều
khách đã vào cửa hàng và họ cũng bị đám đông xem ăn thu hút mà quên cả ăn.
Loáng đã đảo qua hầu hết mọi món trong cửa hàng, điều mà hầu như không thực
khách nào làm được nếu chỉ vào cửa hàng một lần, dù cho mỗi món chỉ ăn một
miếng. Loáng cũng biết mọi người đang tò mò xem hắn ăn, nên hắn cũng tỏ thái độ
như một đấu thủ đang trong một cuộc thi ăn, chẳng ngượng ngùng gì. Bốn bát chè
đỗ đen kèm thạch có trộn nước cốt dừa đã kết thúc màn biểu diến ăn của Loáng.
Nó đứng dậy lấy khăn lau miệng. Mọi người im lặng một lúc, rồi chợt vỗ tay hoan
hô rào rào. Tay quản lý nhà hàng ứng xử cực kỳ linh hoạt, để tỏ ý là nhà hàng
mong muốn khách ăn được nhiều, đã tiến tới bắt tay Loáng và trao cho nó một bó
hoa không biết kiếm ra từ lúc nào.
Chúng tôi ra về trong không khí hân
hoan và náo nhiệt của đám đông thực khách. Về tới nhà, tôi pha ấm chè và hai
thằng ngồi xem ti vi. Loáng có vẻ phấn khích ghê lắm. Nó bảo, Hà Nội có kiểu
hàng ăn hay thật đấy. "Hay cái con khỉ", tôi gắt. "Toàn là khách
thường thôi, chứ nếu ai cũng như mày thì các cửa hàng ăn loại này sập tiệm, bán
xới". Thằng Loáng hê hê cười.
Sáng hôm sau, chúng tôi lại nấu mì ăn
liền điểm tâm sáng. Tôi bảo Loáng, ăn ít thôi còn để bụng trưa nay đi ăn Buffet
tiếp. Loáng cười bảo: "Mày cứ nấu cả cân đi, lại đói veo ngay ấy mà".
Tôi trợn mắt, gừ cho nó một cái, nhưng rồi vẫn nấu cả cân mì. Ăn xong ngồi nói
chuyện tào lao, chán rồi lại quay sang chuyện ăn. Tôi bảo Loáng: "Hôm nay
bọn mình đến chỗ khác, cho biết mỗi nơi một tý. Nhưng thống nhất là chủ yếu đến
ăn thôi, còn uống thì về nhà. Nếu mày thích rượu, tao sẽ mua vài chai Votka Lò
Đúc cho mày nhâm nhi". Loáng gật đầu đồng ý.
Gần trưa, tôi đưa Loáng đến nhà hàng
"Cây cau lùn" trên phố Tô Hiến
Thành. Ở đây có một sân rộng và nhiều phòng nhỏ có máy lạnh. Các loại đồ ăn để
một dãy dài hình thước thợ ở một phía góc sân. Cũng đủ các món chế biến từ thịt
lợn, thịt bò, gà và cả vịt quay Bắc Kinh. Rau cũng đủ loại từ su hào xào bầu
dục, súp lơ xào nấm hương có tim gan, đến salat Nga phủ đầy kem bơ và đỗ trọng.
Ở đây còn có món cá thu nướng thơm lừng, mỗi khúc to như cái bánh đa khoai dày
cộp. Mới đi qua một lượt, chưa kịp chọn bàn để ngồi mà thằng Loáng đã nuốt nước
miếng đánh ực. Tôi kéo nó ngồi xuống ghế, bảo nó xé khăn lạnh lau mặt cho mát,
mày cứ bình tĩnh quan sát toàn bộ trận địa đi, đánh chắc tiến chắc cho có trọng
điểm. Loáng cười.
Bây giờ tôi đóng vai như người bảo vệ,
hay là tai mắt của Loáng cũng được. Tôi lấy ít món cho vào cái đĩa rồi đem về
bàn ngồi ăn và quan sát Loáng chiến đấu. Ngay pha đầu tiên của Loáng gồm một
đĩa gà rán to tướng, gần nửa con vịt quay chặt miếng ăn theo kiểu Việt Nam cùng
một đĩa đầy tú ụ thịt lợn hun khói đã làm tay đầu bếp người mập mạp và thấp lùn
như Napoleon phải tròn mắt ngạc nhiên và há hốc mồm nhìn, đến 5 phút sau mới
ngậm miệng lại được. Chẳng cần phải dao với nĩa cắt từng mẩu thịt bé tẹo như
cái lưỡi mèo kiểu cách, Loáng xua cả "năm quân" rồi cả "thập cẩm
y vệ" vào trận chiến. Mười phút là đủ giải quyết đợt tấn công thứ nhất.
Loáng ra lấy các món ăn đợt hai. Lần này thì toàn là chất bột. Lượng bánh mỳ Loáng
lấy ra bằng cả một cái bánh gối vuông loại cân rưỡi. Tất nhiên kèm theo đó giò,
chả và cả bơ lẫn đường. Cửa hàng này chơi sang có cả món Pho-ma bò cười, Loáng
cũng lấy đủ cả nguyên một khoanh 10 miếng. Đợt này Loáng không ôm một lúc nhiều
đĩa, mà nó đi làm ba lượt, xếp về cho đủ một góc bàn đồ ăn rồi mới chén một
thể. Một thằng phục vụ bàn ở đây có vẻ thiếu kiên nhẫn đã nhắc nhẹ nó:
"Chú cứ lấy ít một, ăn hết rồi lấy tiếp chứ không ăn hết lại bỏ phí".
Loáng nhe răng cười, gí mũi vào sát cái mặt vừa nhăn nhó, vừa căng thẳng của
thằng phục vụ bàn: "Cậu em lại gần mà xem anh đánh chén nhé. Nếu anh chén
hết mà còn đói, phiền chú mày lấy giúp tiếp đồ ăn cho anh đỡ mất công đi lại,
hì hì". Nói rồi Loáng ngồi vào bàn ăn như máy trước sự ngơ ngác của tay
phục vụ. Nói thật là tôi cũng tập trung quan sát xung quanh xem tình thế để có
gì còn hỗ trợ Loáng xử lý tình huống, nên ăn uống cũng thiếu tập trung và tất
nhiên là không nhẩn nha đi chọn các món theo ý thích được.
Cũng như ở cửa hàng Hoàng hậu Mariana,
đến đợt ăn thứ ba của Loáng thì đã thu hút sự chú ý của nhóm phục vụ. Tôi liếc
nhìn đồng hồ, mới có hơn nửa tiếng mà Loáng đã giải quyết xong ba đợt ăn. Đến
đợt thứ tư, khi Loáng vừa soạn xong mấy đĩa đồ ăn thì người quản lý của cửa
hàng bước đến. Đó là một người phụ nữ gần độ tứ tuần, có nhiều nét đẹp, còn kém
xa tuổi Loáng. Cô ta chào Loáng, tự giới thiệu và ngỏ ý xin được tiếp bữa ăn
cùng Loáng. Thắng Loáng chưa gặp phải tình huống này, mặt hơi nghệt ra rồi nhìn
tôi dò hỏi. Tôi lịch sự mỉm cười chào cô chủ, cũng tự giới thiệu và kéo ghế mời
cô ngồi. Cái vẻ mặt tự tin và hơi hài, nhưng thân thiện của tôi làm cô ta yên
lòng và vui vẻ ngồi xuống. Tôi tỏ ý quan tâm, hỏi cô ăn món gì để tôi đi lấy
cho cô, nhưng tôi thừa biết những người chủ tiệm sẽ làm gì trong những tình
huống như thế này. Cô ta bảo tôi cứ ngồi vào bàn, rồi quay lại nói nhỏ câu gì
đó với người phục vụ vừa tiến đến phía sau. Chỉ một lát, mấy người phục vụ đã
bê ra mấy đĩa thức ăn gồm gà rán, tôm nướng và một đĩa nộm, kèm theo một chai
vang Bordeaux của Pháp loại 1,25 lit và 3 chiếc cốc chân cao. Người phục vụ
khui rượu và rót ra lưng 3 chiếc cốc. Cô chủ tiệm mời rồi nâng cốc cùng chúng
tôi. Cô chủ động mời Loáng ăn tự nhiên, và nhỏ nhẹ trò chuyện. Thực ra chỉ có
tôi và cô nói chuyện là chính, còn Loáng thì ăn là chủ yếu, thỉnh thoảng nó mới
tạm dừng lại gật đầu xác nhận để đưa đẩy câu chuyện của chúng tôi.
Tôi đã kể
cho cô chủ cửa hàng nghe về cái làng Tiên Châu cùng vị Tổ sư của làng, Trạng ăn
Lê Như Hổ. Cái sự tích này có ghi chép trong Chuyện Dân gian Việt nam, nhưng
không đưa vào sách giáo khoa cho học sinh học, nên không phải ai cũng biết.
Nhiều người cũng chỉ nghe nói phong thanh về Trạng ăn, cũng như nghe chuyện về
Trạng Quỳnh, Trạng lợn … nên không tường chuyện lắm. Vì thế mà cô chủ đã rất
thú vị khi nghe tôi kể chuyện ông Lê Như Hổ. Chuyện về ông thì không phải cầm
sách, cả xã tôi ai cũng thuộc lòng. Tôi lại thêm tí gia vị vào câu chuyện nữa,
khiến nó vừa thần thoại, vừa thật, vì đã có hậu duệ Lê Loáng đây chứng minh. Cô
chủ nghe chuyện vui vẻ và thích thú ra mặt. Thật đúng là “tai con gái”. Chỉ
nghe chuyện ăn thôi mà đã có vẻ quên cả ngôi chủ khách, khiến cho tôi càng thêm
hào hứng. Mấy gã phục vụ phải đứng xa phía sau nghe hôi câu chuyện tiếng được
tiếng mất nhưng cũng có vẻ náo nức lắm.
Hết chai rượu ngon, hết thêm vài đĩa
thức ăn nữa, bữa ăn kết thúc. Mọi người uống chén trà, còn Loáng tráng miệng
hết một quả dưa hấu. Sau đó cô chủ tiệm vui vẻ tiễn chân chúng tôi. Chỉ tiếc
rằng chúng tôi chỉ là khách ăn, bữa nay làm vui cho người phụ nữ này một lần
rồi chia tay, chứ nếu là đối tác hay quan hệ khác thì chắc cô cũng sẽ mong gặp
lại chúng tôi và quan hệ cũng có nhiều cơ sở để phát triển.
Buổi chiều, loáng không ngủ. Nó bảo
tôi hay là chúng mình đi bơi vẫy vùng sông nước tí chút. Tôi đồng ý và đưa nó
ra bể bơi Thái Hà. Chưa kịp gửi xe, Loáng đã nhìn bể nước và nghi ngại bảo tôi:
“Bơi ở cái bể bơi bằng cái lỗ mũi này ấy à”. “Mũi là mũi thế quái nào”, tôi cự
lại. Mày nhìn xem, mấy chục người đang vẫy vùng thế kia cơ mà. "Nhưng tao
thấy nó bé lắm, có đủ quạt độ dăm sải không", nó nói, thái độ chán nản ra
mặt. Thấy vậy, tôi đưa Loáng quay ra, vòng lên bể bơi Ngọc Khánh. Bể này tương
đối cao cấp, giá bơi thuộc loại đắt nhất Hà Nội. Vẫn không đủ rộng để thuyết
phục Loáng, nó nhìn qua rồi ngao ngán bảo: “Hà Nội chỉ có mấy cái chỗ bơi toen
hoẻn thế này thôi à”. Tôi tự ái, nhưng thầm nghĩ nó nói cũng đúng. Tôi quay ra
bảo nó. Nếu chính thống thì Hà Nội từ xưa cũng chỉ có độ dăm cái bể bơi thôi,
toàn loại này. Ngày trước tao cũng ưa thoáng nên hay lên hồ bơi Quảng Bá. Nước
sâu và chiều ngang hồ cũng tới hơn 200 mét. Mùa nước đầy thì trông cũng mênh
mông lắm. Nhưng bây giờ dân họ lấn chiếm quanh hồ, lại xây đủ các quán ăn đặc
sản vứt bừa chất thải xuống đó nên nước hồ cũng ô nhiễm lắm, bơi chỉ tổ bẩn
ngứa thêm. To nhất thì có hồ Tây, nhưng không có bến xuống. Ở đó chỉ có dân sở
tại quanh vùng và bọn câu cá trộm bơi lội thôi.
Loáng cười buồn, rồi chúng tôi quay
về. Dọc đường tôi chợt nhớ ra bên con đường cao tốc Láng-Hòa Lạc mới mở, phía
gần Tây Mỗ có một hồ nước lớn, một số dân bơi Hà Nội đã rủ nhau tới đó bơi buổi
chiều. Nhưng mình phải tự lo là chính, vì đó không phải hồ bơi nên không có
dịch vụ hay công tác cứu hộ nào cả. Loáng thích thú gật đầu liền. Nó bảo tôi, "mày
yên tâm đi, thế mọi khi ra sông bơi thì ai dịch vụ và bảo hộ". Tôi cười.
Nói thế thôi chứ tài sông nước của Loáng thì tôi chịu rồi. Khi bé ở quê, mặc dù
ao hồ lẫn mương tiêu nhan nhản khắp quanh làng, nhưng Loáng vẫn hay rủ chúng
bạn ra sông Hồng hay sông Luộc tắm. Đi xe đạp mà cũng phải gần tiếng mới ra đến
sông. Loáng nổi tiếng bơi giỏi khắp vùng. Nó cũng thuộc loại to khỏe có sức vóc
hơn người. Lại nhớ, ngày xưa thời Chúa Trịnh Doanh thế kỷ 18, bên Thanh Hà, Hải
Dương có cuộc khởi nghĩa nông dân của ông Quận He Nguyễn Hữu Cầu. Tài bơi lội
của ông được ví với cá He ngoài biển Đông, được tôn là Yết Kiêu tái thế. Đội
quân thủy của ông rất mạnh, ngang dọc sông nước khắp vùng. Tôi chợt nghĩ, nếu
thằng Loáng sinh vào thời đó, thể nào nó cũng gia nhập nghĩa quân, được làm
tướng dưới trướng Nguyến Hữu Cầu. Sau này lớn lên, Loáng có đi bộ đội, vào Hải
quân và được tuyển chọn vào Đặc công nước. Nó đã từng bơi 30 cây số trên mặt
biển. Tuy thế đến khi đơn vị nó được điều động vào Nam thì chiển cuộc đã thay đổi,
miền Nam
giải phóng đến nơi rồi. Loáng theo đơn vị ra tiếp quản quần đảo Trường Sa mà
không phải đánh trận đặc công nào. Nếu không, chắc nó cũng đã nằm lại dưới lòng
sông nào đó trong Nam rồi, vì đặc công nước ra đi 100 thì chỉ có 1 trở về.
Đến cái hồ bơi thiên nhiên bên đường
Láng-Hòa lạc ấy thì đã có hơn hai chục người đang bơi. Toàn là thanh niên, đàn
ông. Hồ rộng có dễ đến gần chục hec-ta, mênh mông nước. Chúng tôi chọn chỗ,
dựng xe rồi cởi quần áo xuống bơi. Tha hồ mà vẫy vùng. Thằng Loáng sải những
cánh tay dài bơi vòng rộng ra giữa hồ. Tôi bơi kém hơn nên chỉ làm vòng nhỏ gần
bờ. Trong đám thanh niên ở đây, nhiều đứa bơi tốt ra phết, nhưng xem sức vóc và
tầm cỡ bơi lội thì không ai có thể so được với Loáng.
Vùng vẫy giữa trời nước phải đến hai
tiếng đồng hồ, chúng tôi mới chịu lên bờ, mặc quần áo và ra về. Thế mà tới nhà
cũng đã gần 6 giờ tối rồi. Tôi giục Loáng thay quần áo để còn đi ăn tối.
Tôi nhẩm tính lướt qua trong đầu rồi
chọn quán Khang Sinh trên phố Nguyễn Thái Học. Chỗ ấy là vừa phải, không xa quá
và cũng tương đối náo nhiệt vào buổi tối. Quán này chỉ có vài buồng nhỏ bật đèn
mờ, còn chủ yếu khách ăn ngoài trời. Cái sân gạch đỏ rất to kê nhiều dãy bàn,
có một ít cây cau và tre đàng ngà nghiêng cành sát bàn ăn, lại có cả vài bụi
chuối rừng tạo vẻ gần gũi thiên nhiên. Dãy đồ ăn cũng nằm sát góc sân, có mái
che sương. Quán này mưa to là phải đóng cửa. Tiền vào ăn là 15 “đô” một người,
cũng vào loại thứ hạng cao trong các quán ở Hà Nội. Chỗ này có hơi đặc biệt một
chút, có món sườn cừu nướng sả ớt mà dân miền Trung hay miền Nam rất khoái.
Nó thơm ngon chứ không hôi rình và gây gây như món thịt cừu hun khói mà những
gã thảo dân Mông cổ vẫn mang theo làm lương thực trên các chuyến tàu hỏa xuyên
Á chạy từ Liên xô về Trung Quốc. Lại có một quầy có 2 gã phục vụ món tôm nướng
tại chỗ. Tôm đang bơi vớt ngay từ bể kính ra, loại tôm sú to cỡ 25-30 con một
cân. Ngoài ra lại có mấy quang gánh có bún ốc, bánh đúc riêu, phở gánh do mấy
cô gái mặc áo tứ thân kiểu thôn nữ phục vụ. Thằng Loáng có vẻ thích mắt, nó
không vội ăn như ở mấy quán trước, mà ngồi tại bàn chống tay lên má nghiêng
người ngắm các cô một lúc khá lâu.
Chén xong đĩa ngao hấp, tôi mới giục
Loáng ăn. Ở quê đi kéo vó ngoài ruộng chỉ có tép nhỏ, hợp với món kho khế. Tôm
càng to chỉ có ở các ao lâu tát. Loại này phải câu hoặc đánh dậm. Xét về chất,
tôm càng ở đồng ngon hơn tôm sú, nhưng lại bé hơn nhiều. Tôm càng mà làm món
bánh tôm là số một. Thằng Loáng chắc cũng muốn so sánh, nên quyết định khởi đầu
bằng món tôm nướng. Ở đây không nướng sẵn mà chờ khách yêu cầu mới bắt tôm để
nướng. Mỗi kẹp chỉ có năm con. Thường mỗi người chỉ lựa một kẹp, ăn xong nếu
thích mới yêu cầu thêm, còn thường là đổi sang món khác. Loáng yêu cầu luôn 2
kẹp. Mười con tôm sú nướng chấm tương ớt không đủ cho Loáng ngồi nóng chỗ. Nó
lại ra yêu cầu hai kẹp nữa và lại thanh toán xong trong chớp nhoáng. Khi Loáng
yêu cầu hai kẹp tôm lần thứ ba thì thằng nướng tôm hơi cau mặt. Nó bảo, anh nên
ăn sang món khác đi, để người khác còn ăn. Loáng không chịu, nó bảo, cậu cứ
nướng đi, ăn gì là quyền tớ cơ mà. Thằng nướng tôm tỏ vẻ khó chịu nhưng vẫn
phải nướng tiếp hai kẹp tôm đưa cho Loáng. Tôi vừa cắt miếng thịt bò bít-tết
chậm rãi nhai vừa nhìn Loáng. Lần này nó ăn từ tốn hơn, nhưng mười con tôm to
cũng không kéo được quá năm phút. Loáng lại ra yêu cầu tôm nướng. Thằng nướng
tôm có vẻ cáu, nhưng nhìn bắp thịt cuồn cuộn ở cánh tay của Loáng thì cũng
ngại. Nó giở trò trẻ con nói với Loáng để hoãn binh, hay anh cứ ăn tạm món gì
khác đi, chờ em nướng mấy kẹp này cho khách khác rồi em nướng cho anh. Loáng
phẩy tay, ừ một tiếng rồi quay sang bên cô hàng bún gần đó: “Em làm cho anh hai
bát bún ốc thật to, cho nhiều ớt một chút”. Cô gái vâng khẽ rồi nhanh nhẹn làm
bún. Thằng nướng tôm thấy thế quay người cười thầm. Chắc nó nghĩ cái đồ vai u
thịt bắp như gã khách này chắc quái gì đã xơi hết cả hai bát bún ốc. Mà xơi
xong rồi thì no lòi kèn, còn chỗ nào trong bụng mà đòi thêm tôm nướng. Loáng bê
hai bát bún nóng về bàn, đẩy một bát sang phía tôi, "mày ăn một bát cho vui". Tôi lắc đầu, miếng bò bít-tết tôi đã
chén xong đâu. Loáng không khách xáo, cầm thìa và đũa lên chén sạch hai bát bún
khi còn chưa hết nóng. Nó khà nhẹ một tiếng khoan khoái, lấy cái khăn lau mồm
rồi đứng dậy. Mày đi đâu đấy, tôi níu nó. Tao ra lấy tôm, Loáng nhe răng cười.
Tôi thấy hơi ngài ngại, nhưng rồi để mặc Loáng. Thằng Loáng tiến lại chỗ nướng
tôm, e hèm: “cho anh hai kẹp tôm”. Gã
nướng tôm đã quan sát, biết Loáng vừa chén hết hai bát bún ốc to, nên kêu lên:
“Anh chưa no cơ à? Làm sao anh ăn hết hai
kẹp tôm bây giờ?”. Loáng bảo, "hai
kẹp tôm ăn thua gì, chục kẹp nữa tớ xơi cũng hết". Mười kẹp tôm là năm
chục con, cỡ hai cân chứ ít ỏi gì. Loáng đã xơi hết sáu kẹp tôm và hai bát bún
ốc to. Thằng nướng tôm biết vậy nhưng không thể biết Loáng thuộc loại “Trạng
ăn”, nên đã làm một việc ngu ngốc là cá cược với Loáng. Nó bảo," em sẽ đưa 4 kẹp tôm nướng nữa, nếu anh ăn
hết, em sẽ chịu suất tiền ăn tối nay cho anh, nếu không, anh phải trả em năm
trăm ngàn, chịu không?". Loáng cười, đưa bàn tay vạm vỡ ra bắt.
Loáng cầm 4 kẹp tôm về bàn, nói nhỏ
với tôi chuyện cá cược. Tôi gật đầu, thầm nghĩ, mọi người lại phải chuẩn bị xem
Loáng biểu diễn đây. Bọn nướng tôm chỉ để lại một đứa làm việc tiếp, còn một
đứa và hai thằng phục vụ bàn tiến lại cạnh bàn chúng tôi làm vai trò trọng tài.
Tôi vẫn ngồi nhưng không ăn nữa mà nhìn Loáng biểu diễn. Loáng từ tốn bóc vỏ
từng con tôm, chấm đẫm vào đĩa tương ớt rồi đưa lên mồm. Nó cũng từ tốn cắn mỗi
con làm ba miếng. Liên tục hết con tôm này đến con tôm khác. Hai chục con tôm hết
veo, Loáng lấy khăn lau tay và liếm mép tỏ vẻ như còn thèm thuồng trước sự tròn
mắt ngạc nhiên của ba gã thanh niên nhà hàng. Tôi cũng cười, vì biết trước sự
việc sẽ diễn ra như thế. Loáng vỗ vai gã nướng tôm: “Thôi, chú mày về làm việc đi và chuẩn bị lát nữa trả tiền cho anh. Còn
bây giờ, để anh còn đi thưởng thức các món khác". Nghe vậy, ba gã
thanh niên càng tròn mắt ngạc nhiên hơn. Chúng đứng ngây người ra hồi lâu, nhìn
Loáng ra xúc một bát chân giò hầm đậu Hà Lan to đem về bàn xúc ăn ngon lành như
không, rồi mới giải tán. Tôi chỉ túc tắc ăn và làm tiếp nhiệm vụ giới thiệu cho
Loáng biết nhà hàng này còn món gì, để ở chỗ nào …
Ăn kiểu như Loáng mà không gây sự chú
ý với ai thì mới là điều lạ. Sự việc bây giờ lại diễn ra gần như ở các quán
khác và không còn làm chúng tôi phải nghĩ ngợi gì nữa. Bọn phục vụ lại báo
chuyện với tay quản lý. Gã quản lý ở đây tuổi cũng tầm ngoài 40, người to tròn
trông như gã đồ tể trong chuyện Thủy Hử của ông Thi Nại Am. Gã tiến lại chào
chúng tôi. Sau vài câu chào hỏi thăm dò, gã đề nghị được tiếp ăn cho Loáng. Sau
cái phẩy tay của hắn, một gã phục vụ bê ra một thùng bia Heineken, bóc hộp rồi
xếp bia lên bàn. Gã quản lý đưa tay mời mọc. Tôi biết thằng này có ý thử đểu.
Thường uống bia thì không thể ăn nhiều. Thằng Loáng bạn tôi đã ăn một lô thứ đủ
để bội thực nhiều người, nay nốc bia có men vào dạ dày, nó sủi lên làm trương
tất cả các thứ trong đó lên thì chỉ còn nước vỡ bụng. Tôi không lo lắm vì biết
sức của Loáng, nhưng về cái khoản kiến thức khoa học thì tự cho mình cũng hơn
nó, nên nhắc nhỏ Loáng về chuyện bia có khả năng làm lên men đủ thứ. Loáng cười
rồi tự tay ra chỗ để đồ ăn lấy về một lô các món toàn loại chắc nịch như sườn
sào chua ngọt, sườn cừu nướng, bê thui và gà rán. Ở đây thằng quản lý chỉ mời
bia thôi chứ không phải tiếp chuyện lịch sự như cô chủ quán “Cây cau lùn” nên
nó không ngồi ăn cùng, mà cũng để mặc Loáng muốn lấy món ăn gì thì lấy. Cả một
thùng bia 24 lon, nó chỉ bật ra một lon rồi xoay xoay trên tay nhấp từng ngụm
và đẩy cả 23 lon còn lại về phía Loáng. Tôi cũng muốn uống đỡ Loáng một chút,
nhưng vì vốn kém cái khoản rượu bia, lại vì thằng quản lý có ý mời riêng Loáng
khoản uống này nên tôi cũng coi như không quan tâm.
Loáng vẫn vừa ăn vừa uống một cách
bình thường, vẻ ngon lành kiểu thưởng thức chứ không phải là cố gắng ăn kiểu
thách đố. Tôi biết Loáng dư sức ăn bữa dăm cân thịt luộc, cơm nấu dăm bảy đấu
gạo và hết cả lít “cuốc lủi”, nhưng không nghĩ bụng nó chứa được cả hơn hai
chục lon bia. Thế mà hết nhẵn, lại chẳng thấy đỏ mặt tía tai hay say sưa gì cả.
Dọn sạch mọi thứ trên bàn xong, Loáng còn thong thả ngồi lấy tăm xỉa răng, dáng
vẻ ung dung thư thái. Nó cứ nhe răng ra mà xỉa như lão Nghị Quế trong cuốn
"Tắt đèn" của cố nhà văn Ngô Tất Tố. Đúng là quê. Nhưng hình như nó
cố làm vậy để chọc tức thằng quản lý thì phải. Gã quản lý ngồi im không nói gì,
hình như chờ nó vỡ bụng thì phải. Xỉa răng chán rồi, Loáng mới vươn vai đi ra
khu Toilet. Nó vào đấy chừng năm phút, đủ để thải cái chỗ nước bia sau khi đã
được lọc qua cơ thể nó. Chén một mạch, rồi mới đi "tồ" một mạch, thế
chẳng phải đã khác người sao?
Chưa hết. Về đến bàn, Loáng còn chén
thêm ba ly kem và một đĩa dưa hấu to nữa rồi mới chịu chùi mép kết thúc bữa.
Chúng tôi vui vẻ bắt tay chào gã quản
lý rồi ra về. Tất nhiên là tôi chỉ phải trả tiền cho một suất ăn thôi.
Về nhà, tôi cứ sợ Loáng ăn bữa tối nay
hơi nhiều, liệu có sao không. Nói dại chứ, phải đi cấp cứu bệnh viện vì chuyện
bội thực ăn uống thì thật chẳng ra làm sao, ê cả mặt. Nhưng tôi lo cũng bằng
thừa. Quen thân là thế mà hóa ra tôi vẫn chưa phải là kẻ đã hiểu hết về Loáng.
Các ông "Trạng văn" còn có giới hạn bởi 3 quyển thi trong ba ngày lều
chõng, chứ cái loại "trạng ăn" này thì đã có sách nào định lượng được
đâu? Rửa chân tay xong, cởi bỏ đám quần
áo dài vướng víu, đánh mỗi quần đùi áo may-ô, Loáng lại hô tôi pha ấm chè thái
ướp sen. Hai thằng lại ngồi ngoài hiên uống chè, ngửa cổ ngắm sao trời và tán
láo đủ thứ chuyện đến tận khuya.
*
Đấy mới là hơn hai ngày Loáng ở chơi
nhà tôi với ba bữa đi ăn buffet. Kể tiếp tỉ mỉ nữa thì cũng bằng thừa. Tất
nhiên trong mấy ngày ở chơi nhà tôi, Loáng không chỉ ngồi ăn và tán chuyện. Nó
đòi tôi đưa đi thăm danh lam thắng cảnh của Hà Nội. Quả là bắt bí nhau, biết đi
loanh quanh chỗ nào bây giờ ở đất Hà thành này. Tôi ở Hà Nội lâu, nhưng có lẽ
chưa biết đến mấy cái danh lam thắng cảnh nào. Đọc thơ, nghe hát thì hay đấy,
nào là Chiều hồ Tây lộng gió, đàn chim Sâm Cầm bay rợp đầm sen, rồi phố vắng thơm mùi hoa sữa … nhưng
hình như chẳng có chỗ cụ thể nào cả. Tôi nhớ ngày bé có một lần thăm Di tích Cổ
Loa bên Đông Anh, nhưng hình như không phải ngày hội thì cũng chẳng có ai đến. Thôi
thì cứ xem người các tỉnh lên Hà Nội thì đi đâu, thì mình cũng đưa nó đến đấy.
Tôi dành một buổi sáng đưa nó đến Lăng Bác, cảm nhận cái không khí nghiêm trang
của dòng người lặng lẽ chầm chậm vào Lăng, sau đó theo ra khu nhà sàn của Bác,
xem đàn cá thế hệ thứ bao nhiêu đó của đàn cá thời Bác còn sống, thăm ngôi chùa
Một-cột. Thằng Loáng hơi ngỡ ngàng trước chùa Một cột. Nó bảo chùa này chỉ độc
đáo về kiến trúc thôi, chứ bé tẹo mà vắng vẻ. Vắng vì có mấy ai được vào chùa
ngoạn cảnh hay thắp hương gì đâu.
Hôm khác chúng tôi đến công viên Thủ
Lệ xem con voi già và mấy con hổ ốm nhách. Mấy con hổ ấy đói ăn gầy còm sống
trong chuống sắt đã mất hết cả sinh khí, có khi còn không được ăn nhiều bằng
thằng Loáng. Cảnh vật công viên nói chung buồn tẻ. Chỗ nào cũng thấy người bán
rong mấy thứ đồ vơ vẩn như vài qủa bóng bay, tí kẹo cao su, chai nước khoáng…
Mà cũng toàn do người nhà quê ra kiếm sống vặt vãnh qua ngày đem bán. Vèo một
cái đã hết các nơi cần đến. Loáng bảo còn chỗ nào nữa. Tôi bảo nó, hay mày có
đến các Nhà Bảo tàng không, mỗi nơi phải hết một ngày. Loáng lưỡng lự rồi hỏi
tôi khu phố cổ. Tôi cười, chúng mình có phải như mấy ông Tây bà Đầm ngô ngô
nghê nghê như từ mặt trăng rơi xuống đâu mà phải đi xem phố cổ. Thế là ngoài
cái vụ đi bơi đúng gu của Loáng, tôi rủ nó đi xem bóng đá. Không phải bóng đá
giải Quốc gia hay khu vực gì vì độ này không đúng dịp. Chúng tôi đi xem bóng đá
ngoài sân vận động của phường, vào và ngồi xem tự do không phải mua vé. Chỉ là
thanh niên 2 phường cá cược nhau một trận bia, vậy mà khí thế và sôi nổi, hay
chả kém gì V-league.
Chơi chán rồi, đến bữa thì phải ăn.
Trừ bữa sáng chúng tôi tự nấu, còn trưa và tối nào tôi cũng đưa Loáng đi ăn
Buffet. Mỗi nơi chúng tôi đến một lần cho biết. Từ những nhà hàng trên phố Liễu
Giai, ở đường Nguyễn Chí Thanh, Láng Hạ hay phố Hàng Chuối hoặc cho đến nơi xa
tít như đường Lạc Long Quân hoặc tận Nguyến Văn Cừ bên Long Biên, tôi đều đưa
Loáng đi. Giá cả các nhà hàng không chênh nhau nhiều lắm, cứ trong khoảng hơn
trăm đến hai trăm nghìn một suất tùy theo bữa. Bữa tối thường đắt hơn bữa trưa
40%, vì có nhiều món hơn, và thời gian ngồi ăn nhâm nhi cũng được lâu hơn. Chỗ
nào Loáng cũng gây sự chú ý đặc biệt cho cả nhà hàng lẫn thực khách. Mỗi nơi
một hình thức tiếp nhận, nhưng ở đâu người ta cũng tò mò xem Loáng ăn. Có phải
ai cũng ăn nhiều được như thế đâu, và có phải hôm nào cũng có ông khách như thế
này vào nhà hàng đâu. Bởi vậy chỗ nào người ta cũng tiếp đón tốt thằng Loáng và
không nhà hàng nào dám để xảy ra ấn tượng là không mến khách, vì thực khách
nhìn vào là chính chứ nếu chỉ hai chúng tôi thì có đáng kể gì.
Đúng vào lúc cánh nhà báo săn tin biết
chuyện, muốn tìm rủ Loáng đi ăn buffet để phỏng vấn nó và viết phóng sự cho mấy
tờ báo đang trên đà "lá cải hóa", thì Loáng ngỏ ý muốn về quê. Cũng
phải. Vụ cày sắp đến rồi, bao việc đồng áng đang chờ nó ở nhà.
Tôi đưa Loáng ra bến xe Lương Yên, bắt
tay và hẹn gặp lại nó vào kỳ Seagames
sau tổ chức tại Việt Nam.
Tác giả: ChienC6